Chương 6 - Bí Mật Của Tổng Tài

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Em phân vân nhiều lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, em vẫn muốn giữ con. Đây là giấy đồng ý điều trị, cần chữ ký người nhà.”

Cố Diễn Bạch ngẩng đầu lên, như thể cuối cùng cũng đợi được điều anh muốn nghe. Ánh mắt anh nhẹ hẳn, thở phào, rồi ký cái rẹt vào đúng vị trí.

“Em cứ yên tâm dưỡng thai. Tiền bạc để anh lo. Anh cũng mong chờ con chúng ta ra đời.”

Sau khi anh rời khỏi nhà, tôi đặt xấp tài liệu xuống bàn.

Khẽ bóc lớp băng keo trong đang dán che dòng chữ bên trên — Giấy đồng ý điều trị dưỡng thai.

Dưới lớp băng keo ấy hiện ra bốn chữ to rõ:

THỎA THUẬN LY HÔN.

8

Tôi còn đang nghĩ đến thời gian một tháng “chờ ly hôn” — phải giấu thế nào để Cố Diễn Bạch không phát hiện cho đến ngày tôi cầm được chứng nhận ly hôn.

Đúng lúc đó, Kỷ Thanh Thanh lại bắt đầu giở trò.

Sau lần bị Cố Diễn Bạch từ chối trong thư phòng, cô ta giả vờ bệnh tâm lý trầm trọng hơn,

ngày nào cũng khóc lóc gọi điện, bắt anh ta bỏ mặc tôi để chạy đi dỗ dành.

Để làm cô ta vui, Cố Diễn Bạch đặt vé đi Thụy Sĩ, chuẩn bị dẫn cô ta đi du lịch đổi gió.

Khi nghe tin, chiếc muỗng trong tay tôi khẽ run, vài giọt dầu bắn lên mặt bàn.

“Đi Thụy Sĩ hả…”

Tôi nhớ lúc mới cưới, còn đang chìm trong yêu đương mặn nồng, tôi từng ôm anh nói rằng sau này nhất định phải cùng nhau đi Thụy Sĩ, ngồi tàu nhỏ ngắm núi tuyết.

Nhưng suốt nhiều năm, anh luôn “bận công việc”, “đi công tác”, và ước định ấy chưa bao giờ được thực hiện.

Thật ra, không phải anh không có thời gian—mà là anh không muốn đi với tôi.

Còn với Kỷ Thanh Thanh, chỉ vì cô ta buồn bã, anh có thể bỏ việc, xin nghỉ một tháng để đưa cô ta bay đi trời Tây.

Anh chỉ gọi cho tôi một cuộc trước khi máy bay cất cánh, giọng nghiêm chỉnh như thật:

“Ninh, anh bị điều đi công tác Thụy Sĩ một tháng. Em ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai cho tốt… anh sẽ mang quà cho em và con.”

Điều đi công tác?

Ha.

Tôi cúp máy, bắt đầu thu dọn hành lý.

Từng chút một, dọn sạch mọi dấu vết của bản thân khỏi ngôi nhà tôi sống suốt sáu năm.

Bức ảnh cưới treo trong phòng khách bị tôi tháo xuống, ném xuống sàn. Tôi cầm dao rạch

nát bức ảnh đến mức không nhận ra người trong đó, khung kính vỡ đầy đất.

Để tỏ thành ý hợp tác, Cố Diễn Chân đã mua cho tôi một căn biệt thự ven hồ, bảo tôi chuyển sang đó nghỉ ngơi, giải tỏa tâm lý.

Một tháng sau, tôi đến cục dân chính.

Trên tay tôi là tờ giấy chứng nhận ly hôn với Cố Diễn Bạch.

Khi Cố Diễn Bạch và Kỷ Thanh Thanh từ chuyến du lịch trở về, mang theo bao nhiêu túi quà

quýt, họ chỉ thấy căn nhà trống rỗng và bức ảnh cưới bị hủy hoại thảm hại.

Anh ta gọi cho tôi—nhưng toàn bộ liên lạc đã bị tôi chặn.

Vì nghỉ quá lâu, công ty chất đống việc, anh ta chỉ có thể tạm gác chuyện tìm tôi lại, chạy về họp ban điều hành.

Giữa cuộc họp, cửa phòng họp bị đẩy ra.

Cố Diễn Chân mặc âu phục chỉnh tề, trước mặt bao nhiêu lãnh đạo cao cấp, nhìn thẳng Cố Diễn Bạch mà nói:

“Cố Diễn Bạch, anh hoàn toàn không đủ điều kiện thừa kế mà ông nội đã chỉ định. Tôi yêu

cầu anh lập tức từ chức tổng tài Cố thị, trở về đúng vị trí của loại con hoang thấp hèn.”

Cố Diễn Bạch như nghe được chuyện nực cười, vẫn ngồi uy nghi ở ghế chủ tọa:

“Cố Diễn Chân, em ra nước ngoài vài năm mà ngu đi rồi à? Theo di chúc, anh là chồng của Hứa Tri Ninh, vậy anh đương nhiên là người thừa kế của Cố thị.”

Phòng họp im phăng phắc.

Ai cũng lo lắng nhìn hai anh em họ đối đầu.

Không nhanh không chậm, Cố Diễn Chân lấy từ cặp ra hai quyển sổ đỏ, nhẹ nhàng ném lên bàn họp.

“Coi thử cái này đi, anh họ thân mến. Hiện giờ, anh không còn là chồng của cô ấy nữa.”

Tất cả mọi ánh nhìn dồn vào bàn họp.

Nơi đó, hai quyển giấy chứng nhận ly hôn đỏ chói nằm sừng sững.

Cố Diễn Bạch lập tức chụp lấy, lật qua lật lại xem, ánh mắt từ kinh ngạc, chuyển thành hoảng loạn, rồi hóa thành cơn thịnh nộ bị xúc phạm.

“Không thể nào! Hứa Tri Ninh yêu tôi như vậy sao có thể tự giải quyết ly hôn? Đây là giả! Là

giả! Cố Diễn Chân, vì muốn giành quyền mà em dám đem hôn nhân của anh ra bịa đặt? Dám làm giả giấy tờ ly hôn để chọc tức anh?”

Người luôn giữ vẻ lạnh lùng bình tĩnh, giờ lại rối loạn như thú bị dồn vào chân tường. Anh ta đấm thẳng vào mặt Cố Diễn Chân.

Cố Diễn Chân lau vệt máu nơi khóe miệng, cố ý mỉa mai:

“Nhìn anh hoảng đến mức này xem. Nếu không biết anh từng làm những chuyện cầm thú với Hứa Tri Ninh, tôi còn tưởng anh yêu cô ấy sâu nặng.”

Những người khác trong phòng cũng chuyền tay nhau xem giấy ly hôn. Một vị lão thành trong hội đồng nói:

“Giấy này nhìn không giống giả… con dấu cũng chuẩn. Diễn Bạch, di chúc của lão gia từng

được công bố trước hội đồng quản trị. Chỉ có chồng của Hứa Tri Ninh mới có quyền thừa kế

Cố thị. Nếu anh thật sự ly hôn rồi thì…”

Phần còn lại không cần nói ra.

Ai cũng hiểu.

Nhưng Cố Diễn Bạch vẫn chối đến cùng:

“Ai biết Cố Diễn Chân đã dùng thủ đoạn gì làm giả con dấu. Tôi lặp lại, tôi và Tri Ninh không

thể nào ly hôn. Cô ấy còn đang mang thai con tôi! Cô ấy rất khao khát có con, khao khát

hạnh phúc gia đình, sao có thể để con vừa sinh ra đã không có cha!”

Đúng lúc ấy—

Tôi, người đã đứng ngoài nghe toàn bộ, bước vào phòng họp.

Cố Diễn Chân khẽ nhích sang một bên, dành lối cho tôi.

Tôi nhìn thẳng Cố Diễn Bạch, giọng rõ ràng vang vọng khắp phòng họp:

“Giấy ly hôn là thật. Và ngay cả thỏa thuận ly hôn… cũng chính tay anh ký.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)