Chương 3 - Bí Mật Của Hôn Nhân
Nước mắt tôi trào ra không kìm nổi.
“Không đủ! Hách Cảnh Thâm, đối với em, như vậy là hoàn toàn không đủ!”
“Em sao thế?” – Anh ta định ôm tôi, nhưng tôi đẩy mạnh ra.
“Em muốn có một người chồng yêu em,
chứ không phải một kẻ chỉ coi em như cái máy sinh con!” – Tôi gào lên trong nước mắt.
Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.
“Là ai đã nói gì với em?”
“Quan trọng sao?” – Tôi lau nước mắt. –
“Quan trọng là suốt ba năm nay, anh chưa từng thật sự quan tâm đến em.
Thứ anh để tâm chỉ là em có thể sinh cho anh bao nhiêu đứa con!”
“Ngữ Mạn, bình tĩnh lại đi.” – Anh cố gắng dỗ dành.
“Em rất bình tĩnh.” – Tôi hít sâu. –
“Hách Cảnh Thâm, em nghĩ chúng ta cần nói chuyện rõ ràng.
Về cuộc hôn nhân này, về Tô Vãn Tình, và về mọi thứ.”
Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm.
“Vậy là… em biết hết rồi?”
“Em biết những gì cần biết.” – Tôi đáp, giọng bình thản. –
“Vậy nên, hãy cho em một lý do.
Một lý do để tiếp tục cuộc hôn nhân này.”
Phòng khách tĩnh lặng, chỉ còn tiếng hít thở của hai người.
Hách Cảnh Thâm nhìn tôi, trong mắt ánh lên thứ cảm xúc phức tạp mà tôi không thể đoán được.
Rất lâu sau, anh khẽ nói:
“Ngữ Mạn, nếu anh nói anh cần em, em có tin không?”
Cần?
Không phải “yêu”, mà là “cần”.
Tôi bật cười chua chát:
“Hách Cảnh Thâm, anh cần không phải em,
mà là cái tử cung của em.”
“Không phải vậy!” – Anh bật dậy, giọng bỗng trở nên kích động. –
“Ngữ Mạn, em không hiểu đâu…”
“Không hiểu cái gì?” – Tôi truy hỏi. –
“Không hiểu tình cảm của anh và Tô Vãn Tình?
Không hiểu việc hai người vẫn liên lạc suốt ba năm qua?
Hay không hiểu đêm qua anh đã ở phòng 1203 khách sạn Hilton làm gì?”
Sắc mặt anh lập tức trắng bệch.
“Em… em làm sao biết được?”
Nhìn thấy biểu hiện đó, trái tim tôi hoàn toàn tan vỡ.
Thì ra, Tô Vãn Tình nói đúng hết.
“Vậy là… tất cả đều thật.” – Tôi bật cười,
một nụ cười ướt đẫm nước mắt. –
“Hách Cảnh Thâm, anh thật khiến em mở mang tầm mắt.”
“Ngữ Mạn, nghe anh giải thích–”
“Không cần.” – Tôi lau nước mắt, giọng bình thản lạ thường. –
“Em nghĩ thông rồi.”
Anh nhìn tôi, căng thẳng:
“Em nghĩ thông điều gì?”
“Em nghĩ ra cách kết thúc cuộc hôn nhân này.”
Sắc mặt anh đanh lại.
“Trần Ngữ Mạn, em đừng có mà nghĩ linh tinh!”
“Tại sao lại không thể?” – Tôi phản bác. –
“Anh đã có người mới rồi, còn giữ em lại làm gì?”
“Bởi vì em là vợ anh!” – Anh nắm chặt cổ tay tôi. –
“Cả đời này em đều là vợ anh!”
“Hách Cảnh Thâm, anh bị điên à?” – Tôi giằng tay ra. –
“Anh yêu Tô Vãn Tình, sao không cưới cô ta đi?”
“Anh…” – Anh há miệng nhưng không nói tiếp được.
“Anh sao? Là vì nhà họ Tô không đồng ý?
Hay vì anh vẫn muốn giữ lại cái ‘máy sinh con miễn phí’ này?”
“Đủ rồi!” – Anh gầm lên. –
“Trần Ngữ Mạn, đừng có quá đáng!”
“Quá đáng?” – Tôi bật cười lớn, giọng lạc đi. –
“Hách Cảnh Thâm, người quá đáng là anh!
Anh vừa bắt em sinh con, vừa dây dưa với mối tình đầu.
Anh coi em là cái gì?”
“Anh không có–”
“Không có gì? Không có liên lạc? Không có qua đêm ở khách sạn?”
Tôi tiến lên từng bước, ép anh phải lùi.
“Hách Cảnh Thâm, đàn ông ít nhất phải biết chịu trách nhiệm.
Làm rồi thì nhận đi, đừng như con rùa rụt cổ!”
Nắm đấm anh siết chặt, gân xanh nổi hằn trên tay.
Tôi biết anh đang cố kìm nén để không ra tay.
“Ngữ Mạn, mọi chuyện không như em nghĩ.” – Anh hít sâu, giọng nặng trĩu. –
“Anh và Vãn Tình… chỉ là bạn.”
“Bạn?” – Tôi bật cười lạnh. –
“Bạn mà đặt phòng khách sạn cùng nhau?
Bạn mà gửi thư tâm tình hàng tháng?
Hách Cảnh Thâm, anh coi em là đứa con nít ba tuổi chắc?”
Sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.
“Em… theo dõi anh?”
“Không cần.” – Tôi nhếch môi. –
“Là người tình cũ hoàn hảo của anh tự kể hết với em đấy.
Cô ta biết số phòng khách sạn của hai người,
biết nội dung những bức thư anh gửi,
và cả lý do thật sự khiến anh cưới em.”
Khi tôi nói đến câu cuối, ánh mắt anh thoáng hiện vẻ hoảng loạn.
“Ngữ Mạn…”
“Em biết hết rồi.” – Tôi nói rõ ràng từng chữ. –
“Về gen nhà họ Trần, về kế hoạch của anh,
và về vị trí của em trong lòng anh suốt ba năm nay.”
Mặt anh tái hẳn đi.
“Là Vãn Tình nói cho em?”
“Quan trọng sao?” – Tôi lắc đầu. –
“Điều quan trọng là bây giờ em đã hiểu rồi.
Hách Cảnh Thâm, suốt ba năm qua em như một con ngốc,
cứ nghĩ ít ra anh cũng có chút tình cảm với em.”
“Anh… với em–”
“Anh cái gì?” – Tôi cắt lời. –
“Anh coi em là cái máy sinh con?
Một công cụ nối dõi tông đường?
Anh có biết không, phụ nữ không phải động vật,
không phải cứ muốn là có thể bắt sinh ra được!”
Càng nói, tôi càng run rẩy, giọng nghẹn lại trong cơn phẫn uất.
“Ba năm qua cơ thể em chưa từng thuộc về chính mình!
Mang thai, sinh nở, cho bú, rồi lại mang thai!
Em chưa có lấy một hơi thở cho riêng mình!
Còn anh? Anh vui vẻ bên mối tình đầu,
rồi về nhà ép em phải sinh thêm!
Hách Cảnh Thâm, anh còn là người không?”
Tiếng khóc của trẻ con vang lên.
Chúng tôi cùng lúc dừng lại, nhìn về phía phòng trẻ.
“Mommy!” – Thần Hi òa khóc chạy ra, ôm chặt lấy chân tôi. –
“Mommy, sao mẹ với bố lại cãi nhau?”
Nhìn khuôn mặt ngây thơ đẫm nước mắt của con, tim tôi mềm nhũn.
Tôi quỳ xuống ôm con vào lòng:
“Xin lỗi, bảo bối. Bố mẹ chỉ nói hơi to thôi.”
“Bố mẹ đừng cãi nhau nữa, Thần Hi sợ lắm.”
Hai mắt con đỏ hoe.
Tôi nhìn sang Hách Cảnh Thâm, anh cũng đang nhìn tôi.
“Không cãi nữa đâu, bố mẹ không cãi nữa.” – Tôi khẽ vuốt lưng con. –
“Nghe lời, về ngủ đi nhé.”
“Thật không cãi nữa chứ?”
“Thật.”
Sau khi dỗ con ngủ lại, căn phòng chìm vào im lặng.
Hách Cảnh Thâm ngồi trên sofa, hai tay chống trán, trông mệt mỏi đến lạ.
“Ngữ Mạn, chúng ta nói chuyện đi.” – Giọng anh khàn khàn.
“Còn gì để nói?” – Tôi ngồi đối diện. –
“Hách Cảnh Thâm, anh muốn gì?”
“Anh muốn giữ gia đình này.” – Anh ngẩng đầu lên,
ánh mắt nhìn tôi đầy mâu thuẫn. –
“Anh muốn các con có một gia đình trọn vẹn.”
“Nhưng người anh yêu… không phải em.”
Anh im lặng thật lâu, rồi khẽ nói:
“Ngữ Mạn, tình cảm… là chuyện phức tạp lắm.”
“Không phức tạp.” – Tôi lắc đầu, giọng bình tĩnh đến đáng sợ.
“Hoặc là yêu, hoặc là không. Hách Cảnh Thâm, anh yêu Tô Vãn Tình – điều đó em không trách.
Nhưng anh không thể vừa yêu cô ta, vừa bắt em sinh con cho anh!”
“Anh…”
“Anh làm sao? Luyến tiếc à?” – Tôi bật cười lạnh. –
“Hách Cảnh Thâm, rốt cuộc anh muốn gì?
Muốn em làm cái máy đẻ suốt đời cho anh à?”
“Không phải như vậy!” – Anh bỗng đứng bật dậy. –
“Ngữ Mạn, em không hiểu! Anh không thể mất em được!”
“Tại sao lại không thể mất? Vì em biết sinh con à?”
“Bởi vì…” – Anh ngập ngừng, rồi buông thõng người ngồi xuống, giọng khàn đi. –
“Thôi, em sẽ không hiểu đâu.”
Tôi nhìn anh, trong lòng bỗng trào lên một nỗi nghi ngờ mơ hồ.
Người đàn ông này… dường như đang che giấu điều gì đó.
Nhưng dù anh ta giấu gì đi nữa, cũng không thể xóa được sự thật rằng — anh đã lừa dối tôi.
“Hách Cảnh Thâm,” – tôi hít sâu, nhìn thẳng anh –
“em hỏi anh lần cuối: anh muốn gì?
Là muốn em, hay muốn Tô Vãn Tình?”
Anh ngẩng đầu lên, trong mắt đầy giằng xé.
Rồi anh khẽ nói, giọng gần như tan nát:
“Anh… anh muốn cả hai.”
Lời đó như sấm sét đánh thẳng vào tim tôi.
Muốn cả hai?
Anh ta thực sự vừa nói như vậy sao?
“Hách Cảnh Thâm, anh điên rồi à?” – Tôi trừng mắt. –
“Anh nghĩ đây là thời cổ đại sao?
Anh tưởng mình là hoàng đế chắc?”
“Ngữ Mạn…”
“Đừng gọi tên tôi!” – Tôi gào lên, nước mắt tràn ra. –
“Hách Cảnh Thâm, anh thật khiến tôi khinh bỉ!
Anh muốn tam thê tứ thiếp?