Chương 6 - Bên Lề Tình Yêu Và Những Bí Mật

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

QUAY LẠI CHƯƠNG 1:

6

“Vậy tôi có thể xin anh và Mạnh Thần Nguyệt một lời xin lỗi chân thành không?”

Đôi mắt sâu thẳm như mực của Cố Trì Dã nhìn cô chằm chằm.

Rất lâu sau, anh mới cầm bút lên, ký tên vào toàn bộ tài liệu trên bàn.

“Cô thay đổi rồi.”

Anh buông bút xuống, lạnh lùng thốt ra một câu.

Lâm Dư Lộc cười, nụ cười tuyệt vọng, nhưng không còn đáp lời anh nữa.

Hồ sơ làm thành hai bản.

Cô cầm phần của mình, xoay người rời đi.

Cố Trì Dã… không phải tôi thay đổi.

Mà là… anh chưa bao giờ từng muốn hiểu con người thật của tôi.

Lâm Dư Lộc đã thu dọn hết tất cả những món quà mà Cố Trì Dã từng tặng cô trong suốt bao năm qua.

Cô gọi công ty vận chuyển đến, rồi viết địa chỉ nhà của Mạnh Thần Nguyệt lên kiện hàng.

Cô biết, Mạnh Thần Nguyệt luôn thèm khát mọi thứ thuộc về mình.

Vậy thì cô dứt khoát làm người tốt một lần, đem toàn bộ những ký ức không còn giá trị này tặng hết cho cô ta.

Nhưng ngay trong tối hôm đó, khi nhận được tin, Cố Trì Dã đã lập tức về nhà sớm hơn dự định.

Khi anh đến, Lâm Dư Lộc vừa đốt xong những kỷ vật của thời học sinh, những mộng mơ thời con gái.

Anh vung tay quạt vài cái trong không khí, nhíu mày nhìn cô:

“Cô đang đốt cái gì vậy?”

Lâm Dư Lộc không biểu cảm nhìn ngọn lửa cuối cùng tắt lịm, rồi chậm rãi lên tiếng:

“Là rác.”

Cố Trì Dã nhìn dáng vẻ này của cô, trong lòng nghẹn lại không nói thành lời.

Anh đưa tay nới lỏng cà vạt, khó chịu kéo cô đang ngồi xổm dưới đất đứng dậy:

“A Xướng tụi nó về nước rồi, rủ bọn mình đi trượt tuyết.”

Anh không cho cô lựa chọn, cứ thế kéo cô đi.

Ra đến nửa đường, như sực nhớ ra gì đó, anh quay lại bê cái chậu than ra vứt bên thùng rác ngoài cửa.

“Là rác thì đừng giữ lại.”

Lâm Dư Lộc nhìn chậu than ấy một cách chua chát.

Những trang giấy úa màu đó… cuối cùng cũng không đợi được người muốn xem nó.

Khi Cố Trì Dã đưa cô đến khu trượt tuyết, Đoạn Cao Xướng đã chờ từ lâu.

Vừa thấy cô, anh ta lập tức nhào đến ôm cô.

Nhưng ngay lúc sắp chạm được vào người Lâm Dư Lộc, Cố Trì Dã đã theo phản xạ chắn ngang.

Không ôm được, Đoạn Cao Xướng tỏ ra không vui:

“A Dã, chẳng phải cậu nói với tôi là cậu và Tiểu Lộc chỉ đang diễn kịch thôi sao? Sao ghen dữ vậy? Tôi với Tiểu Lộc là anh em thân thiết mà, ôm một cái thì sao?”

Cố Trì Dã thoáng lộ vẻ lúng túng trên mặt.

Nhưng rồi rất nhanh đã lấy lại vẻ thản nhiên, cười khẩy:

“Ghen gì chứ? Cậu đang nói đùa à?”

“Dạo này cô ấy như ăn phải thuốc súng, tôi sợ cậu bị dính đạn thôi.”

Đoạn Cao Xướng nghi hoặc liếc nhìn Lâm Dư Lộc, chỉ thấy cô giữ nguyên một biểu cảm, không thay đổi.

“Tiểu Lộc, A Dã lại chọc giận cậu à?”

Lâm Dư Lộc mím môi, còn chưa kịp nghĩ ra phải trả lời thế nào, thì bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía xa.

Người đứng chắn trước mặt anh đột nhiên quay lưng, rảo bước về phía phát ra âm thanh.

Lâm Dư Lộc nhìn thấy Cố Trì Dã vòng tay ôm lấy Mạnh Thần Nguyệt, vừa cười vừa nói chuyện với cô ta tiến lại gần.

Đoạn Cao Xướng nhướng mày:

“Lần đầu tiên tôi thấy A Dã quan tâm một người phụ nữ đến vậy đấy.”

Lâm Dư Lộc chỉ liếc qua rồi lập tức quay mặt đi.

Khi đang gửi đồ vào tủ giữ đồ, Mạnh Thần Nguyệt cũng đi vào theo.

Cô ta vỗ mạnh vào cánh tủ bên cạnh Lâm Dư Lộc, phát ra tiếng vang ầm ĩ.

“Giám đốc Lâm chị gửi cho tôi một đống đồ cũ đã qua sử dụng, là đang khiêu khích tôi sao?”

Lâm Dư Lộc từ tốn ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cô ta.

“Tránh ra.”

Mạnh Thần Nguyệt thấy cô không phản ứng gì thì càng cười nhạt.

Cô ta chậm rãi lấy từ túi áo ra một chiếc đồng hồ.

Ánh mắt Lâm Dư Lộc lập tức khựng lại.

“Cô lấy nó ở đâu ra?!”

Đó là chiếc đồng hồ đặt làm riêng mà người bà quá cố đã tặng cho cô vào ngày cưới.

Vì dây đồng hồ bị đứt, cách đây không lâu, Cố Trì Dã nói sẽ giúp cô mang đi sửa.

Cô đã đợi rất lâu, định bụng sẽ hỏi anh.

Nhưng không ngờ, bây giờ nó lại xuất hiện trong tay Mạnh Thần Nguyệt.

Thấy cô cuối cùng cũng có phản ứng, Mạnh Thần Nguyệt cười rạng rỡ hơn.

“Tổng giám đốc Cố thấy tôi thích, nên tặng cho tôi thôi.”

Lâm Dư Lộc tức giận giơ tay định giật lại, nhưng Mạnh Thần Nguyệt đã lập tức lùi một bước.

“Cái thứ rác rưởi gì mà khiến chị coi trọng đến vậy?”

Mạnh Thần Nguyệt cố tình quấn chiếc đồng hồ quanh cổ tay, rồi ngắm nghía, xoay qua xoay lại.

Lâm Dư Lộc siết chặt nắm tay, giận đến mức không thể kìm chế, hét lên với Mạnh Thần Nguyệt:

“Trả lại! Đó là đồ của tôi!”

Mạnh Thần Nguyệt nhướng mày nhìn cô, thấy cô thực sự rất tức giận.

Sau đó bĩu môi khinh bỉ.

“Mẫu mã thì vừa cũ vừa quê, ai mà thèm chứ? Nè trả chị!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)