Chương 1 - Bên Lề Hạnh Phúc Thầm Lặng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Gia giáo nhà họ Thẩm trong quân khu nổi tiếng nghiêm khắc, Thẩm Triệt làm việc gì cũng phải “báo cáo” với người cha là thủ trưởng của mình.

Từ chuyện lớn như thời gian, địa điểm, đến chuyện nhỏ như t/ư t/h/ế, tần suất — tất tần tật đều phải trình bày rõ ràng.

Bạn gái cũ của anh ta chịu không nổi, đã ngay trước mặt anh, đến bar nhảy khiêu khích với một người mẫu nam trẻ, không mặc gì bên trong.

Thẩm Triệt giận tím mặt, tiện tay chỉ vào tôi, cứng giọng:

“Ở bên tôi đi, điều kiện cô tự đặt. Năm năm sau chúng ta kết hôn, sinh con.”

Vì một câu nói ấy, tôi chẳng màng tự trọng, điên cuồng bám lấy anh suốt năm năm.

Cuối cùng cũng đợi được ngày anh thăng hàm Thiếu tướng, nộp đơn xin nghỉ cưới kéo dài suốt nửa năm.

Mà tôi, trong khi đếm ngược từng ngày năm năm ấy, lại lặng lẽ thu dọn hành lý trong đêm, quay về quê, cắt đứt tất cả không một lời báo trước.

Sau đó, khi anh ta tìm đến bệnh viện quê tôi, tôi đang ôm bụng bầu tán gẫu với một cô gái đang chờ phá thai:

“Lúc chia tay tôi cũng khóc sống khóc chết đấy chứ. Nhưng nếu thật sự bảo tôi sinh con cho anh ta, tôi không dám.”

“Khóc trong chăn và khóc khi ôm con, tôi vẫn phân biệt được.”

“Yêu đương là đủ rồi, còn cưới xin… tôi đã có người khác chọn.”

Ngày phát hiện mình mang thai, tôi đến văn phòng của Thẩm Triệt trong quân khu.

Vừa định đẩy cửa vào thì nghe bên trong vang lên tiếng bàn tán về tiệc độc thân trước hôn lễ.

Có người trêu:

“Hỏi anh Thẩm kìa, anh ấy sắp cưới rồi, dạo này chắc đang học hỏi kinh nghiệm đây.”

Không lâu sau, tôi nghe thấy giọng Thẩm Triệt hờ hững:

“Cưới? Tôi chưa chuẩn bị gì cả.”

Mọi người sững lại:

“Hai người bên nhau năm năm rồi còn gì? Không tính đến chuyện cưới xin, anh không sợ cô ấy tìm người khác à?”

Thẩm Triệt gật đầu nhẹ, giọng vẫn bình thản:

“Không sao, cô ấy theo tôi suốt năm năm rồi. Rời khỏi tôi, còn ai cần cô ấy nữa?”

Có người không nhịn được hỏi:

“Nhỡ cô ấy mang thai thì sao?”

Anh ta ngừng lại một chút, rồi chậm rãi đáp:

“Thật sự mang thai, thì cưới thôi.

Cô ấy ngoan, cũng hợp với tôi, nếu phải cưới thì cũng không đến nỗi không chấp nhận được.”

Lại có người xen vào trêu chọc:

“Tôi nhớ cha mẹ anh chọn con dâu kỹ lắm mà, Kiều Y gia cảnh kém vậy, anh định thuyết phục thế nào?”

Anh ta cười nhạt:

“Thì cô ấy đã có bầu đâu. Tôi không muốn nghĩ xa vậy.

Nếu ba mẹ tôi không hài lòng, cùng lắm đến lúc đó tìm lý do chia tay, cô ấy sẽ nghe lời thôi.

Cô ấy là kiểu người cầu toàn, mỗi lần chia tay đều không trách tôi, mà chỉ biết tự hỏi bản thân sai chỗ nào, rồi ôm tôi xin lỗi.

Lần trước tôi đột nhiên nổi hứng muốn thử ở ngoài trời, cô ấy không đồng ý, tôi chỉ dọa một câu ‘không làm thì chia tay’, là cô ấy đồng ý liền.”

Mọi người xung quanh tặc lưỡi:

“Trời ơi, dễ dụ vậy luôn à?”

Thẩm Triệt cúi mắt, giọng dịu xuống:

“Chính vì dễ dụ nên tôi không muốn để người khác dụ mất.

Giữ bên cạnh, tôi còn có thể để mắt trông chừng.”

Mấy người trong phòng liền trêu anh là quân nhân cứng nhắc mà hóa thành “trai si tình”.

Ngay lúc đó, có người bỗng hỏi một câu:

“Nói thật đi anh Thẩm, nếu Kiều Y thật sự mang thai, anh có vì cô ấy mà dừng lại không?”

“Tôi nhớ không nhầm thì, ban đầu anh đến với cô ấy là để chọc tức Bạch Nguyệt Quang của anh — Hứa Vãn Diệp mà.”

“Hứa Vãn Diệp dạo này mới chia tay thì phải, nghe đâu sắp được điều về quân khu mình, chẳng phải cơ hội tới rồi sao?”

Lần này, Thẩm Triệt chỉ lặng lẽ nhìn xuống sàn nhà.

Ngón tay hơi run nhẹ.

Một lúc rất lâu sau, vẫn không lên tiếng.

Chương 2

Tôi nhìn chằm chằm vào hai vạch đỏ rõ ràng trên que thử thai, ngón tay khẽ run.

Thực ra hôm nay tôi đến đây, vốn không phải để nói chuyện mang thai.

Chỉ là nửa tiếng trước, vệ sĩ riêng của anh ta gọi điện, giọng có chút gấp gáp:

“Cô Kiều, thiếu tướng lại đau dạ dày mà không chịu ăn gì, cô có thể đến khuyên anh ấy ăn một chút không?”

Cho đến khi tận mắt nhìn thấy Thẩm Triệt thất thần nhìn Hứa Vãn Diệp, sợi dây căng trong lòng tôi, không rõ là gì, lại đột nhiên lỏng ra.

Thật ra, từ ngày phát hiện mình có thai, tôi đã bắt đầu nghĩ đến chuyện làm sao để chia tay với anh ta.

Bởi vì ngay từ đầu, chuyện giữa tôi và Thẩm Triệt — từ đầu đến cuối — chưa từng thoát khỏi cái bóng của Hứa Vãn Diệp.

Trên đời này luôn có những người sinh ra đã thuận buồm xuôi gió, chưa từng bị hiện thực mài giũa, lời nói việc làm đều mang theo một kiểu ngây thơ không vướng bụi trần.

Hứa Vãn Diệp chính là kiểu người như vậy.

Chúng tôi là bạn học cùng khóa ở trường quân đội, thậm chí còn ở chung ký túc xá.

Sáng nào cô ấy cũng soi gương chỉnh lại quân phục, sau đó tự cổ vũ bản thân bằng giọng nói ngọt đến phát ngấy:

“Hứa Vãn Diệp, hôm nay cũng phải là cô gái tràn đầy năng lượng nhé, cố lên nào!”

Thẩm Triệt theo đuổi Hứa Vãn Diệp, cả trường quân đội không ai không biết.

Anh ta bao che, ưu ái, mở đường cho cô ấy đủ kiểu.

Ở một nơi quản lý nghiêm khắc như quân đội, vậy mà chỉ cần cô ấy vừa mở miệng, hôm sau là có ngay điều cô ấy muốn.

Hứa Vãn Diệp từng thuận miệng nói muốn nghỉ phép ra ngoài xem pháo hoa.

Ngày hôm sau, Thẩm Triệt liền cầm tờ giấy phép đặc biệt do chính cha mình ký, ngang nhiên dẫn cô ấy đi suốt đêm không về.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)