Chương 20 - Sự Khó Khăn của Bùi Túc - Bé Con Của Tướng Quân
20.
Ta hoảng hốt trở lại sân của mình, trong lòng trống rỗng, giống như phá một cái lỗ lớn, gió thổi ra ngoài.
Nguyên Nguyên đi tìm hiểu tin tức trong viện Tần Liễu vài lần.
Nàng nói, Bùi Túc bố trí một đống thị vệ bên ngoài viện của Tần Liễu, trong viện cũng an bài tràn đầy, thị nữ, y nữ, các loại tôi tớ, một viện người chăm sóc nàng.
Ta bảo Nguyên Nguyên không nên đi nữa, đóng cửa viện sớm nghỉ ngơi đi.
Bùi Túc tỉ mỉ an bài Tần Liễu như vậy, đêm nay hắn nhất định nghỉ ở đó.
Ta thật không ngờ, Bùi Túc vẫn về tới phòng của ta.
“Ngọc nhi…” Hắn tựa hồ là muốn cùng ta giải thích tình huống hôm nay.
Ta ngắt lời hắn: “Ta nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, ta đã rất rõ ràng.”
Ta không muốn từ trong miệng hắn nghe được chuyện xưa hắn cùng người khác yêu nhau. Không muốn biết bọn họ quen biết, hiểu nhau như thế nào. Như thế nào không thể không tách ra, trời xui đất khiến hoặc là ông trời trêu cợt. Không muốn biết hắn đối với nàng buông xuống bao nhiêu hoặc là hoàn toàn không buông xuống...
Một chút cũng không muốn!
“Thật sao?” Hắn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ hắn vừa rồi cũng ở bên ngoài giãy dụa qua làm sao ăn nói với ta đi.
“Tần Liễu nàng, rất đáng thương.” Bùi Túc nói: “Ta không thể để nàng gặp chuyện không may, cho nên phải để nàng ở trong phủ một thời gian ngắn.”
“Quả thật đáng thương.” Ta đáp.
“Sao lại không đáng thương chứ? Rõ ràng hai người đều còn có tình, nhưng nam nhân mình yêu lại cưới người khác.
“Cảm ơn nàng đã hiểu, Ngọc nhi.”
Ta không muốn nói chuyện với hắn nữa, lấy cớ hôm nay mệt mỏi, muốn sớm nghỉ ngơi, lập tức tự đi ngủ.
Ước chừng là hôm nay Tần Liễu đến phân tâm Bùi Túc, hắn cũng không phát hiện ra sự không bình thường ta, chỉ là vẫn ngồi trước công đường hồi lâu.
Ta nghĩ hắn cũng rất khổ não.
Vì sao sau khi công thành danh toại lại đột nhiên được bệ hạ ban hôn, không còn cơ hội cưới được cô nương mình chân chính yêu thương.
Ta hoảng hốt trở lại sân của mình, trong lòng trống rỗng, giống như phá một cái lỗ lớn, gió thổi ra ngoài.
Nguyên Nguyên đi tìm hiểu tin tức trong viện Tần Liễu vài lần.
Nàng nói, Bùi Túc bố trí một đống thị vệ bên ngoài viện của Tần Liễu, trong viện cũng an bài tràn đầy, thị nữ, y nữ, các loại tôi tớ, một viện người chăm sóc nàng.
Ta bảo Nguyên Nguyên không nên đi nữa, đóng cửa viện sớm nghỉ ngơi đi.
Bùi Túc tỉ mỉ an bài Tần Liễu như vậy, đêm nay hắn nhất định nghỉ ở đó.
Ta thật không ngờ, Bùi Túc vẫn về tới phòng của ta.
“Ngọc nhi…” Hắn tựa hồ là muốn cùng ta giải thích tình huống hôm nay.
Ta ngắt lời hắn: “Ta nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, ta đã rất rõ ràng.”
Ta không muốn từ trong miệng hắn nghe được chuyện xưa hắn cùng người khác yêu nhau. Không muốn biết bọn họ quen biết, hiểu nhau như thế nào. Như thế nào không thể không tách ra, trời xui đất khiến hoặc là ông trời trêu cợt. Không muốn biết hắn đối với nàng buông xuống bao nhiêu hoặc là hoàn toàn không buông xuống...
Một chút cũng không muốn!
“Thật sao?” Hắn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ hắn vừa rồi cũng ở bên ngoài giãy dụa qua làm sao ăn nói với ta đi.
“Tần Liễu nàng, rất đáng thương.” Bùi Túc nói: “Ta không thể để nàng gặp chuyện không may, cho nên phải để nàng ở trong phủ một thời gian ngắn.”
“Quả thật đáng thương.” Ta đáp.
“Sao lại không đáng thương chứ? Rõ ràng hai người đều còn có tình, nhưng nam nhân mình yêu lại cưới người khác.
“Cảm ơn nàng đã hiểu, Ngọc nhi.”
Ta không muốn nói chuyện với hắn nữa, lấy cớ hôm nay mệt mỏi, muốn sớm nghỉ ngơi, lập tức tự đi ngủ.
Ước chừng là hôm nay Tần Liễu đến phân tâm Bùi Túc, hắn cũng không phát hiện ra sự không bình thường ta, chỉ là vẫn ngồi trước công đường hồi lâu.
Ta nghĩ hắn cũng rất khổ não.
Vì sao sau khi công thành danh toại lại đột nhiên được bệ hạ ban hôn, không còn cơ hội cưới được cô nương mình chân chính yêu thương.