Chương 19 - Ngọc nhi của Bùi Túc - Bé Con Của Tướng Quân
19.
Ta bắt đầu bẻ ngón tay chờ đợi sinh thần đến.
Ta thật sự rất muốn gần gũi với Bùi Túc, cho nên đối với ba điều hiện cũng thực hiện đặc biệt nghiêm túc, thề phải cho hắn thấy quyết tâm của ta.
Thật vất vả mới chịu được một ngày trước sinh thần, ta thật sự là có chút khẩn cấp:
“Bùi Túc, cũng không kém một ngày hai ngày.” Ta lắc tay hắn làm nũng với hắn.
Bùi Túc rất kiên định từ chối:
“Ngọc nhi, nàng không thể dễ dàng phá vỡ quy củ đã định. Nếu không, sẽ càng ngày càng không có giới hạn.”
Hừ! Tên lính thối ngoan cố không thay đổi.
Ta đang muốn mài giũa hắn, bỗng nhiên thân tín của hắn đến mật báo sự vụ.
Bùi Túc nghe xong, vội vàng nói hắn có việc muốn đi ra ngoài một chuyến, lập tức rời đi.
Ta không tin hắn thật trùng hợp có quân vụ khẩn cấp gì, có lẽ lại đang trốn ta.
Để hắn trốn đi!
Tránh được mùng một, tránh không được mười lăm!
Bùi Túc đi thật lâu, mãi đến khi mặt trời lặn mới trở về.
Ta ra cửa bắt hắn, lại thấy hắn...... mang về một cô nương.
Cô nương kia dáng dấp cao gầy tinh tế, mặt mày thâm thúy, có đặc thù bề ngoài rõ ràng của người biên cương, mỹ mạo phi thường.
Bùi Túc thậm chí không kịp giới thiệu cô nương này với ta, chỉ lo vội vàng an trí nàng trong viện trống trong phủ.
Tình huống gì?
Bùi Túc ra ngoài một chuyến, có niềm vui mới?
Không đời nào! Tuyệt đối không có khả năng!
Ta len lén lẻn vào viện, nghe thấy Bùi Túc đang tranh cãi với cô nương kia.
Cô nương kia cười khổ nói với hắn: “Bùi Túc, ngươi cho dù đem ta nhốt ở chỗ này cũng không thay đổi được gì. Bây giờ ngươi đã có kiều thê trong ngực, làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của ta?”
Bùi Túc nói: “Tần Liễu, ngươi biết ta không thể trơ mắt nhìn ngươi tìm cái chết mà không quan tâm.”
Trong lúc nhất thời trong đầu ta chỉ có thể nghĩ đến hai chuyện:
Thì ra cô nương này tên là Tần Liễu.
Thì ra nàng không phải là niềm vui mới của Bùi Túc, mà là người cũ.
Đang muốn nghe kỹ một chút bọn họ còn muốn nói cái gì, chân của ta lại không tự chủ được mang theo ta rời khỏi viện.
Thật ra cũng không cần phải nghe tiếp nữa.
Ngắn ngủn hai câu, để lộ ra tin tức cũng đủ nhiều.
Ta đột nhiên nhớ tới ngày đại hôn, Bùi Túc từng nói nữ tử trong kinh yếu ớt một chút.
Vậy ai là nữ tử không yếu ớt trong lòng hắn đây?
Vấn đề lúc ấy ta xem nhẹ, giờ phút này lại tự mình hiện ra đáp án.
Tần Liễu.
Ta không biết câu chuyện cụ thể giữa bọn họ là gì, nhưng cũng không khó đoán.
Bọn họ tất nhiên từng yêu nhau, lại không biết vì sao chia lìa. Bùi Túc rất để ý nàng, một mực âm thầm chú ý nàng, vừa nhận được tin tức của nàng, biết nàng sống không tốt, lập tức đi thẳng đến chỗ của nàng mà không để ý cái gì.
Trong lòng đột nhiên truyền đến một trận đau đớn kéo dài, giống như bị người bất ngờ đâm mạnh một kiếm.
Đầu óc ta ra lệnh ta không được rời đi, ngược lại hẳn là xông vào, trước tiên đuổi Tần Liễu đi, sau đó cho Bùi Túc một cái bạt tai đánh hắn một kẻ phụ lòng.
Nhưng lại nghĩ đến hình ảnh này.
Quên đi.
Giống như vai hề trên sân khấu.
Làm khó Tần Liễu, nhưng Tần Liễu có gì sai?
Nàng quen Bùi Túc trước ta, sau khi chia tay lại chưa từng chủ động tìm tới cửa. Là Bùi Túc cứng rắn dẫn nàng tới, bá đạo không cho nàng đi.
Về phần Bùi Túc...
Ta đột nhiên phát hiện ra một chuyện:
Bùi Túc đối với ta rất tốt, thế cho nên ta đã quên, thật ra hắn chưa bao giờ nói qua thích ta.
Tình cảm của hắn đối với ta như thế nào, vào ngày đại hôn đã nói rõ ràng:
Tiểu oa nhi, làm khuê nữ còn kém không nhiều lắm.
Ta chỉ là thê tử bệ hạ ban hôn, hắn không thể không lấy.
Hắn có lẽ là thích ta người này, cũng không phải kiểu thích giữa nam và nữ.
Nếu hắn đối với ta, giống như ta thích hắn như vậy, hắn cũng chắc chắn nhịn không được muốn lại gần ta một chút, lại thân mật một chút.
Nhưng hắn không có, thậm chí luôn muốn trốn.
Hắn luôn nói hắn đang nhịn, nhưng loại xúc động phát ra từ nội tâm này làm sao có thể nhịn được?
Có lẽ đó chỉ là cái cớ trấn an kéo dài ta mà thôi.
Cho nên sớm một ngày, hắn cũng không muốn.
Hắn chưa bao giờ đối với ta động qua chân tâm, ta lại như thế nào đi oán hắn phụ lòng?
Ta bắt đầu bẻ ngón tay chờ đợi sinh thần đến.
Ta thật sự rất muốn gần gũi với Bùi Túc, cho nên đối với ba điều hiện cũng thực hiện đặc biệt nghiêm túc, thề phải cho hắn thấy quyết tâm của ta.
Thật vất vả mới chịu được một ngày trước sinh thần, ta thật sự là có chút khẩn cấp:
“Bùi Túc, cũng không kém một ngày hai ngày.” Ta lắc tay hắn làm nũng với hắn.
Bùi Túc rất kiên định từ chối:
“Ngọc nhi, nàng không thể dễ dàng phá vỡ quy củ đã định. Nếu không, sẽ càng ngày càng không có giới hạn.”
Hừ! Tên lính thối ngoan cố không thay đổi.
Ta đang muốn mài giũa hắn, bỗng nhiên thân tín của hắn đến mật báo sự vụ.
Bùi Túc nghe xong, vội vàng nói hắn có việc muốn đi ra ngoài một chuyến, lập tức rời đi.
Ta không tin hắn thật trùng hợp có quân vụ khẩn cấp gì, có lẽ lại đang trốn ta.
Để hắn trốn đi!
Tránh được mùng một, tránh không được mười lăm!
Bùi Túc đi thật lâu, mãi đến khi mặt trời lặn mới trở về.
Ta ra cửa bắt hắn, lại thấy hắn...... mang về một cô nương.
Cô nương kia dáng dấp cao gầy tinh tế, mặt mày thâm thúy, có đặc thù bề ngoài rõ ràng của người biên cương, mỹ mạo phi thường.
Bùi Túc thậm chí không kịp giới thiệu cô nương này với ta, chỉ lo vội vàng an trí nàng trong viện trống trong phủ.
Tình huống gì?
Bùi Túc ra ngoài một chuyến, có niềm vui mới?
Không đời nào! Tuyệt đối không có khả năng!
Ta len lén lẻn vào viện, nghe thấy Bùi Túc đang tranh cãi với cô nương kia.
Cô nương kia cười khổ nói với hắn: “Bùi Túc, ngươi cho dù đem ta nhốt ở chỗ này cũng không thay đổi được gì. Bây giờ ngươi đã có kiều thê trong ngực, làm sao có thể hiểu được nỗi khổ của ta?”
Bùi Túc nói: “Tần Liễu, ngươi biết ta không thể trơ mắt nhìn ngươi tìm cái chết mà không quan tâm.”
Trong lúc nhất thời trong đầu ta chỉ có thể nghĩ đến hai chuyện:
Thì ra cô nương này tên là Tần Liễu.
Thì ra nàng không phải là niềm vui mới của Bùi Túc, mà là người cũ.
Đang muốn nghe kỹ một chút bọn họ còn muốn nói cái gì, chân của ta lại không tự chủ được mang theo ta rời khỏi viện.
Thật ra cũng không cần phải nghe tiếp nữa.
Ngắn ngủn hai câu, để lộ ra tin tức cũng đủ nhiều.
Ta đột nhiên nhớ tới ngày đại hôn, Bùi Túc từng nói nữ tử trong kinh yếu ớt một chút.
Vậy ai là nữ tử không yếu ớt trong lòng hắn đây?
Vấn đề lúc ấy ta xem nhẹ, giờ phút này lại tự mình hiện ra đáp án.
Tần Liễu.
Ta không biết câu chuyện cụ thể giữa bọn họ là gì, nhưng cũng không khó đoán.
Bọn họ tất nhiên từng yêu nhau, lại không biết vì sao chia lìa. Bùi Túc rất để ý nàng, một mực âm thầm chú ý nàng, vừa nhận được tin tức của nàng, biết nàng sống không tốt, lập tức đi thẳng đến chỗ của nàng mà không để ý cái gì.
Trong lòng đột nhiên truyền đến một trận đau đớn kéo dài, giống như bị người bất ngờ đâm mạnh một kiếm.
Đầu óc ta ra lệnh ta không được rời đi, ngược lại hẳn là xông vào, trước tiên đuổi Tần Liễu đi, sau đó cho Bùi Túc một cái bạt tai đánh hắn một kẻ phụ lòng.
Nhưng lại nghĩ đến hình ảnh này.
Quên đi.
Giống như vai hề trên sân khấu.
Làm khó Tần Liễu, nhưng Tần Liễu có gì sai?
Nàng quen Bùi Túc trước ta, sau khi chia tay lại chưa từng chủ động tìm tới cửa. Là Bùi Túc cứng rắn dẫn nàng tới, bá đạo không cho nàng đi.
Về phần Bùi Túc...
Ta đột nhiên phát hiện ra một chuyện:
Bùi Túc đối với ta rất tốt, thế cho nên ta đã quên, thật ra hắn chưa bao giờ nói qua thích ta.
Tình cảm của hắn đối với ta như thế nào, vào ngày đại hôn đã nói rõ ràng:
Tiểu oa nhi, làm khuê nữ còn kém không nhiều lắm.
Ta chỉ là thê tử bệ hạ ban hôn, hắn không thể không lấy.
Hắn có lẽ là thích ta người này, cũng không phải kiểu thích giữa nam và nữ.
Nếu hắn đối với ta, giống như ta thích hắn như vậy, hắn cũng chắc chắn nhịn không được muốn lại gần ta một chút, lại thân mật một chút.
Nhưng hắn không có, thậm chí luôn muốn trốn.
Hắn luôn nói hắn đang nhịn, nhưng loại xúc động phát ra từ nội tâm này làm sao có thể nhịn được?
Có lẽ đó chỉ là cái cớ trấn an kéo dài ta mà thôi.
Cho nên sớm một ngày, hắn cũng không muốn.
Hắn chưa bao giờ đối với ta động qua chân tâm, ta lại như thế nào đi oán hắn phụ lòng?