Chương 2 - Bảy Ngày Biến Mất của Chồng Tôi

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tiếng cười khiến cả cô y tá đứng gần đó cũng co rụt cổ lại.

Thấy anh yếu thế, Tiểu Tình lại nhào tới ôm cánh tay anh, giọng ngọt lịm nũng nịu:

“Ông xã~ Anh từng nói sẽ cưới em mà, em đã chờ anh mười năm rồi, anh không được lừa em đâu…”

Tôi cắt ngang lời cô ta, hỏi:

“Mười năm?”

Cô ta ưỡn ngực, mặt đầy kiêu hãnh:

“Đúng thế! Bọn tôi yêu nhau từ hồi đại học! Nếu không phải vì gia đình anh ấy ép cưới, sao anh ấy lại phải lấy loại đàn bà như cô?”

Tôi lại mở điện thoại, tìm đến bức ảnh chụp trang hộ khẩu của Trần Vũ.

Hôm đó là ngày anh vừa chuyển khẩu từ nhà bố mẹ sang, chuẩn bị đăng ký kết hôn với tôi.

Trong ảnh ghi rất rõ — cột “Tình trạng hôn nhân”: Chưa kết hôn.

Tôi đưa màn hình đến trước mặt Tiểu Tình, giọng chậm rãi:

“Ngày 19 tháng 5 năm 2015 chụp. Cô nói hai người kết hôn được mười năm à?”

Khuôn mặt Tiểu Tình đỏ bừng như bị bóc trần.

Cô ta vớ ngay chiếc bình giữ nhiệt trên tủ đầu giường ném thẳng vào tôi.

Tôi hơi nghiêng đầu, bình nước đập mạnh vào cửa, nước sôi văng tung tóe.

Y tá bên ngoài nghe tiếng động liền xông vào, quát lớn:

“Các người đang làm cái gì vậy! Đây là bệnh viện đấy!”

Tiểu Tình nằm sấp trên giường khóc đến mức như muốn chết đi sống lại.

Trần Vũ ôm lấy cô ta, dịu giọng dỗ dành không ngừng.

Cô y tá kéo tôi ra ngoài hành lang, hạ thấp giọng khuyên:

“Cô nên đi đi, loại đàn ông như vậy thật chẳng đáng đâu.”

Tôi gật đầu cảm ơn, xoay người bước về phía thang máy.

Sau lưng, tiếng khóc thảm thiết của Tiểu Tình vẫn vang lên:

“Ông xã, anh phải cho em một lời giải thích…”

Ngay lúc cửa thang máy khép lại, tôi nghe thấy giọng Trần Vũ dịu dàng an ủi cô ta:

“Anh sẽ xử lý ổn thỏa, ngoan…”

“Xử lý.”

Xử lý mười năm hôn nhân, xử lý một người vợ.

Về đến nhà, tôi bắt đầu lục đồ của Trần Vũ.

Trong ngăn kéo bàn làm việc, tôi tìm thấy một chùm chìa khóa khác.

Trên móc khóa là một khung ảnh nhỏ — bên trong là ảnh anh ta và Tiểu Tình.

Hai người mặc đồ đôi, tạo dáng làm hình trái tim trước cổng khu vui chơi.

Mặt sau của ảnh ghi rõ ngày tháng — tháng Bảy năm ngoái.

Tháng Bảy năm ngoái, Trần Vũ nói với tôi là công ty tổ chức team building, phải đi công tác một tuần.

Tôi còn tự tay xếp hành lý cho anh, dặn nhớ uống thuốc đúng giờ.

Anh ôm tôi, nói sẽ nhớ tôi lắm.

Tôi cầm chùm chìa khóa, bắt taxi đi theo địa chỉ khắc trên móc khóa — ở khu Đông thành phố.

Đó là một khu chung cư cũ, hành lang dán đầy tờ rơi quảng cáo.

Leo lên tầng năm, tôi tra chìa vào ổ khóa căn 502.

Cửa mở ra.

Bên trong ấm cúng đến chói mắt.

Trên tường phòng khách dán kín ảnh chụp — toàn là ảnh của hai người họ.

Trước biển, trên núi tuyết, dưới tán hoa anh đào.

Trong mỗi bức ảnh, Trần Vũ đều cười rạng rỡ — kiểu cười mà tôi chưa từng được thấy.

Trên bàn trà có hai chiếc cốc, vài gói đồ ăn vặt đang ăn dở.

Trên giường ngủ, chăn gối gấp gọn gàng, ngay ngắn.

Trên tủ đầu giường đặt một quyển album.

Tôi mở ra — ngay trang đầu tiên là ảnh cưới của họ.

Không phải kiểu ảnh chụp ở cục dân chính, mà là bộ ảnh cưới chụp trong studio, chuẩn chỉnh từng chi tiết.

Tiểu Tình mặc váy cưới đuôi dài, Trần Vũ mặc vest trắng, cả hai đứng trước nhà thờ.

Dưới bức ảnh có hàng chữ: Ngày 7 tháng 7 năm 2013, chúng ta kết hôn.

2013

2014

Năm đó, tôi còn chưa quen anh ta.

Tôi tiếp tục lật sang trang sau — toàn là ảnh sinh hoạt của hai người: nấu ăn cùng nhau, xem phim cùng nhau, đi chơi cùng nhau.

Trang cuối là ảnh chụp Tết năm nay.

Tết năm nay, Trần Vũ bảo công ty có việc gấp, phải tăng ca suốt đêm Giao Thừa.

Tôi một mình gói sủi cảo, chờ anh đến nửa đêm.

Khi anh về, sủi cảo đã nguội ngắt.

Anh nói đã ăn rồi, bảo tôi ăn một mình.

Tôi không ăn, đổ hết vào thùng rác.

Thế mà trong bức ảnh Tết ấy, anh mặc đúng chiếc áo len tôi mua, ôm Tiểu Tình, trước mặt là mâm cơm tất niên phong phú.

Tôi khép album lại, đặt về chỗ cũ.

Đi quanh căn nhà một vòng — tủ lạnh đầy thức ăn tươi mới.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)