Chương 2 - Bảy Năm Đánh Đổi

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Cảm ơn nhé, dì thật tốt bụng.”

Bà ta trợn trắng mắt sắp bay lên trời.

Tôi vẫn thản nhiên nói tiếp:

“Nhưng ba mươi vạn ít quá rồi. Tham vọng của tôi lớn lắm cơ, tôi muốn toàn bộ tài sản nhà họ Phối cơ, dì cho nổi không?”

“Ơ kìa, khoan vội trợn mắt. Lần này tôi không cần các người đưa đâu, khi đến lúc, tôi tự đến lấy.”

Ông Phối nghe vậy liền phá lên cười ha hả.

Bên nhà trai ai nấy cũng phá lên cười.

Thậm chí có người bắt chước tôi, giọng điệu mỉa mai:

“Ôi chao, có ước mơ là tốt mà. Em gái, tôi ủng hộ em.”

“Khi nào em đến lấy hết tài sản nhà họ Phối nhớ livestream nha, tôi donate liền.”

Ba Phối cười xong, hất cằm đầy ngạo mạn:

“Tiền cô cũng nhận rồi, muốn nói gì thì ra ngoài mà nói.”

“Chỗ này là tiệc nhà họ Phối, kẻ không mời thì tự biết đường rút lui.”

“Vậy thì chờ đó.”

“Đừng hối hận khi phải đến cầu xin tôi quay về.”

Tôi khoác tay ba, cùng người nhà rời khỏi hội trường, đến một khách sạn cao cấp hơn, mở vài bàn tiệc ăn mừng tôi được… độc thân trở lại.

May mà tôi với Phối Sâm chưa đăng ký kết hôn, chỉ tổ chức tiệc cưới trước.

Không thì giờ lại còn phải đi làm thủ tục ly hôn, phiền chết đi được.

2

Ngay ngày hôm sau khi lễ cưới bị hủy, công ty của Phối Sâm liền rơi vào hỗn loạn.

Phòng làm việc của ba Phối, một trong những ông chủ công ty, gần như bị giẫm nát vì lượng người kéo tới — nào là quản lý các bộ phận, đại lý phân phối, đủ các thành phần ùn ùn đến chất vấn.

Dây chuyền sản xuất, chuỗi cung ứng, kênh bán hàng, tệp khách hàng… tất cả đều xảy ra biến động lớn.

Đặc biệt là mảng xuất khẩu.

Công ty vận tải đường biển mà bọn họ đã đàm phán từ trước bất ngờ gửi thông báo từ sáng sớm.

Yêu cầu tăng giá cước.

Nếu không chấp nhận, họ sẽ từ chối vận chuyển lô hàng của nhà họ Phối.

Ba Phối sốt sắng đến mức chưa kịp ăn sáng, đã tự mình chạy đến công ty tàu biển để nói chuyện với bên phụ trách.

Ông tức đầy một bụng nhưng vẫn phải gượng cười làm lành:

“Lúc trước không phải đã thống nhất giá cước rồi sao? Giờ sắp xếp hàng lên tàu mà các anh lại giở chiêu này, chẳng phải đẩy chi phí hàng hóa của chúng tôi tăng vọt à? Thế thì bán kiểu gì nữa?”

Chưa dứt lời, bên vận tải đã thẳng thừng đáp:

“Đó là việc của ông, liên quan gì tới tôi? Chúng tôi là công ty vận tải lớn, nuôi hàng nghìn nhân viên, cũng phải ăn cơm chứ?”

“Giờ tình hình quốc tế căng thẳng thế này, tăng chút cước là để sống còn thôi mà.”

“Với lại, nếu thấy mắc thì ông đổi công ty khác đi.”

“Đổi cái gì mà đổi…” Ba Phối tức đến mức muốn trợn mắt. Giờ này mà đổi đơn vị vận chuyển thì đổi đi đâu?

Ông không ngu.

Công ty tàu biển kia vốn dĩ là đối tác lâu năm, quan hệ vẫn rất ổn.

Tự nhiên lại xảy ra chuyện này — chắc chắn có người giở trò sau lưng.

Quả nhiên, lúc rời đi, có một người phụ trách bên vận tải — vốn có mối quan hệ không tệ với ông — lén lút kéo ông lại nhắc nhở:

“Nhà họ Phối các ông chắc đắc tội đại nhân vật rồi.”

“Sáng nay, sếp tôi nhận một cuộc điện thoại, rồi ngay sau đó, chuyến hàng của bên ông lập tức bị tăng giá.”

Ba Phối ngẩn người.

Đắc tội với nhân vật lớn nào cơ?

Làm ăn bao năm, ông quen với việc gập mình nịnh nọt, thấy ai cũng cười — có lý nào lại đắc tội người ta?

Người kia thấy ông còn chưa thông, đành bất đắc dĩ nhắc khẽ:

“Họ Thẩm.”

Ba Phối khó tin thì thào: “Thẩm Lê?”

Người nọ không nói thêm gì, quay người bỏ đi.

Trong lòng ông bỗng chấn động.

Ông nhớ lại lời Thẩm Lê đã nói trước mặt mọi người trong lễ cưới ngày hôm qua:

“Tôi muốn toàn bộ tài sản nhà họ Phối, dì cho không?”

Lúc ấy ông chỉ xem là trò nói cứng của một con bé bị con trai mình bỏ rơi, mồm miệng mạnh miệng để giữ thể diện.

Không ngờ, con bé đó thực sự có bản lĩnh.

Cả người ông như rơi vào trạng thái mơ hồ.

Vì muốn cứu chuyến hàng, giảm bớt tổn thất, ba Phối cắn răng quay lại ký hợp đồng tăng giá với công ty vận tải.

Ký xong, ông nhảy lên xe, đạp ga lao thẳng đến căn biệt thự mới tậu của con trai, lật tung chăn giường của hắn dậy.

Lúc này Phối Sâm và Thu Dã vừa trải qua một đêm mặn nồng, đang ngủ say sưa trong men tình mật ngọt.

Chăn đột ngột bị giật tung khiến Thu Dã hét toáng lên, lăn xuống giường, hoảng hốt dùng chăn che cơ thể.

Phối Sâm vội vàng chắn trước mặt cô ta, mặt mũi ngơ ngác nhìn ba mình:

“Ba! Ba không biết gõ cửa à?”

“Ba có hiểu hai chữ riêng tư là gì không?!”

Ba Phối không thèm liếc lấy con trai một cái, ánh mắt chỉ dán chặt vào cái đầu lấp ló sau lưng nó — Thu Dã.

“Mày… mày còn bênh nó hả?!”

“Vậy lúc trước sao mày không biết bênh Thẩm Lê?”

Thu Dã nghe vậy liền tủi thân nhìn bóng lưng trần của Phối Sâm, nhỏ giọng gọi:

“A Sâm…”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)