Chương 1 - Bảy Năm Đánh Đổi

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Trong lễ cưới của tôi, cô bạn thân kiêm phù dâu tên Thu Dã bỗng dưng hóa mù, vừa bước vào sảnh đã giẫm nát tà váy cưới quét đất của tôi.

Miệng cô ta nói “xin lỗi”, nhưng tay lại túm lấy đuôi váy bị giẫm rách mà kéo mạnh, khiến tôi ngã dúi dụi, còn bản thân thì làm ra vẻ yếu ớt ngã nhào lên người tôi.

Cả hội trường lập tức im phăng phắc.

Thu Dã ghé sát lại, giọng ra vẻ quan tâm:

“Thẩm Lê, giờ Phối Sâm đang bận chuẩn bị niêm yết công ty.”

“Tình yêu chỉ làm cản trở tham vọng xây dựng đế chế thương mại của anh ấy.”

“Nên tôi hy vọng, trong vòng mười năm tới, cô và Phối Sâm đừng gần gũi cũng đừng gặp mặt.”

Thợ trang điểm vội chạy đến đỡ tôi dậy.

Tôi mặt không cảm xúc nhìn Thu Dã, hỏi lại:

“Cô lấy tư cách gì để nói câu đó?”

“Tôi là đối tác làm ăn của Phối Sâm.”

Nói xong, cô ta rút từ túi ra một bản thỏa thuận.

“Ký tên đi.”

“Mười năm sau, cô mới được sinh con cho Phối Sâm.”

Tôi quay đầu nhìn về phía Phối Sâm đang từ sân khấu bước xuống:

“Anh công nhận lời cô ta nói à?”

Lúc này Thu Dã nhận một cuộc gọi, quay lưng bước đi.

Phối Sâm chạy vài bước đuổi theo, khi đi ngang qua tôi mới buông một câu:

“Thu Dã cũng tham gia vòng đầu tư mới của công ty, với nhạy bén thương mại của cô ấy, anh tin cô ấy làm vậy là vì tốt cho anh.”

Anh ta ngập ngừng một chút, rồi bổ sung:

“Mười năm sau, chúng ta động phòng.”

Buồn cười thật đấy.

Tôi bật cười, mắng nhẹ một tiếng.

Lúc này trong lòng là một đống cảm xúc hỗn độn giữa nhục nhã và phẫn nộ, nhưng tôi vẫn cố ép mình bình tĩnh.

Nhìn thấy Phối Sâm sắp bước ra khỏi cửa hội trường, tôi cầm micro trong tay MC, đối diện với toàn bộ khách mời, dõng dạc nói:

“Không cần động phòng nữa.”

“Vì tôi muốn ly hôn với anh!”

Phối Sâm khựng lại khi tay đang nắm tay cầm cửa, quay đầu lại, bình thản hỏi tôi:

“Em nghĩ kỹ chưa?”

“Không hối hận chứ?”

Chỉ cần nghe giọng anh ta thôi là tôi đã hiểu — trong mắt anh ta, tôi chỉ đang làm loạn.

Thì ra từ đầu đến cuối, chỉ có mình tôi là nghiêm túc với mối quan hệ này?

“Yên tâm, tôi không dây dưa với anh nữa.”

“Biến đi.”

“Hy vọng anh nói được làm được.”

Phối Sâm gật đầu, bình tĩnh đáp một tiếng, rồi vội vàng đuổi theo Thu Dã, bạn gái cũ kiêm đối tác của anh ta.

Tôi thực sự cạn lời.

Từng nghĩ rằng tình cảm nhiều năm, nỗ lực không ngừng sẽ đổi lấy được điều gì đó.

Vì muốn theo đuổi Phối Sâm, tôi từng lén lấy tiền ba mẹ cho tiêu vặt để giúp anh khởi nghiệp, còn mặt dày đi cầu xin họ hàng mua mấy món hàng ba không của anh.

Vì giữ thể diện cho anh, chuyện đó tôi chưa từng nói với ai.

Có lẽ trong mắt Phối Sâm, và cả nhà họ Phối, thành tựu hôm nay của anh — một thanh niên nhà quê không hậu thuẫn, vươn lên tỏa sáng ở tuổi 30 — tất cả đều là nhờ năng lực.

Nhưng họ không biết rằng…

Chỉ cần tôi mở miệng, thì cái danh “doanh nhân trẻ thành đạt” kia lập tức sụp đổ không cần hồi kết.

Tôi đi đến chỗ ba mình, ôm chặt lấy cổ ông.

“Ba ơi, con nghĩ thông rồi. Người không yêu con, con không cần nữa.”

“Con sẽ là cô con gái ngoan của ba.”

Ba tôi vỗ vỗ cánh tay tôi đang ôm chặt ông: “Con gái ngoan, cuối cùng cũng chịu lớn rồi. Ba mừng lắm.”

Ba của Phối Sâm đi tới, đưa cho tôi một tấm thẻ.

“Ba mươi vạn, xem như là tiền ‘mua đứt’ những năm tháng tình cảm giữa con và Phối Sâm. Sau này đừng dây dưa với nó nữa.”

Tôi bật cười.

Ba tôi tức giận định đứng dậy, nhưng bị tôi giữ lại.

“Ba mươi vạn? Mua đứt bảy năm tôi đồng hành cùng anh ta khởi nghiệp, đổ bao tâm huyết?”

Sắc mặt ông Phối tối sầm.

“Ba mươi vạn đủ cho một cô gái sống sung sướng ở thị trấn nhỏ rồi. Đừng tham lam quá khi còn trẻ.”

Mẹ của Phối Sâm cũng bước tới, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn tôi rồi nhìn ba tôi:

“Cô là loại con gái rảnh rỗi ăn bám, chẳng có công ăn việc làm đàng hoàng, chuyên ăn bám đàn ông. Đối với loại người như cô, ba mươi vạn còn là quá nhiều.”

“Nếu chúng tôi không đưa thì sao?”

“Nói trắng ra, dù có đưa hay không, tôi cũng không cho phép cô dây dưa với con trai tôi nữa.”

“Nếu còn dám mặt dày đến gần, tôi thấy lần nào sẽ báo cảnh sát lần đó, bắt luôn cả ba cô!”

Tôi cầm lấy chiếc thẻ ngân hàng, xoay xoay trong tay.

“Nghe đến đây, nếu không nhận tiền có khi lại thấy mình thiệt.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)