Chương 2 - Bất Ngờ Từ Cuộc Đời Cô Đơn
6
Tôi nhỏ hơn Giang Vọng Dã một tuổi.
Chúng tôi cùng là người trong một làng.
Năm cha anh đột ngột qua đời, Giang Vọng Dã 15 tuổi, tôi vừa tròn 14.
Cha tôi mê đánh mạt chược, vì thua liên tiếp 3.000 tệ, đã đem tôi gán nợ cho ông chủ Tiền của tiệm cờ bạc.
Bán tôi làm vợ cho đứa con trai ngốc nghếch 30 tuổi của lão.
Mẹ tôi muốn ngăn cản, nhưng nhà quá nghèo, còn phải lo cho em trai 5 tuổi.
Bà đành thỏa hiệp.
Ngày tôi bị đưa vào nhà họ Tiền, tiếng khóc của tôi vang khắp cả làng.
Cũng làm kinh động đến Giang Vọng Dã.
Anh nhìn tôi đáng thương, bèn lấy tiền bồi thường tử nạn của cha, trả giúp nợ cờ bạc cho cha tôi.
Tôi như vớ được cọng rơm cứu mạng, chẳng màng gì khác quỳ sụp trước mặt anh:
“Anh ơi, em có thể làm tất cả, trồng trọt, chăn lợn, đào khoai… Cầu xin anh đừng đuổi em đi.”
Lúc ấy, anh nhìn chằm chằm bức ảnh gia đình trên bàn.
Ở giữa, cô em gái nhỏ cười ngọt ngào.
Anh do dự vài giây, rồi nói: “Được.”
Cha tôi biết chuyện, lại tìm Giang Vọng Dã vòi thêm 1.000 tệ.
Lão cười cợt:
“Giang Vọng Dã, mày là đồ sao chổi, sau này chắc chắn không lấy được vợ đâu.
Tao cho mày một con bé chẳng đáng giá gì làm vợ nuôi từ bé, mày lời rồi đấy.”
Nỗi nhục nhã cứ thế đè nén trong lòng đứa trẻ tự ti, nhạy cảm như tôi.
Nhưng tôi có tư cách gì mà thấy nhục chứ?
Tôi vốn dĩ chẳng có chút lòng tự trọng nào.
Chỉ là, Giang Vọng Dã đã chăm sóc tôi rất tốt.
Anh mua cho tôi váy đẹp.
Mua sách tham khảo cho tôi.
Khuyến khích tôi tranh cử lớp trưởng năm lớp 8.
…
Còn tôi thì dốc sức học hành.
Luôn đứng nhất toàn trường.
Sau này, cả hai chúng tôi cùng thi đỗ vào trường cấp ba tốt nhất trong huyện.
Tôi luôn nằm trong top 100 của thành phố, lại học xong chương trình cấp ba từ sớm.
Vậy nên, vừa học xong lớp 10, tôi đã nhảy lớp lên thẳng lớp 12.
Từ đó, tôi và Giang Vọng Dã học chung một lớp.
Anh đứng nhất.
Tôi đứng nhì.
Chúng tôi vừa là đối thủ, vừa là động lực của nhau.
Cuối cùng, anh đỗ vào Đại học Bắc Kinh nhờ cộng thêm 60 điểm từ kỳ thi tuyển sinh riêng.
Còn tôi thi đỗ vào Đại học Sư phạm Bắc Kinh.
Nhưng vì cha tôi là con nợ chây ì, tôi không thể vay vốn sinh viên theo diện hộ nghèo.
Vậy là, Giang Vọng Dã tự đi vay vốn sinh viên.
Nhưng số tiền đó, anh lại dùng để đóng học phí suốt bốn năm đại học cho tôi.
Nếu không có anh, có lẽ tôi đã sớm bị thực tế đánh bại.
Ở độ tuổi còn ngây dại đã mang thai, sinh con, rồi lãng phí cả cuộc đời.
Vì thế, khi Giang Vọng Dã nói hãy tin anh.
Tôi tin anh.
Tôi cũng chẳng có lý do gì để không tin anh.
Sau những khoảnh khắc quấn quýt, tôi cuộn tròn trong lòng anh.
Ngón tay nhẹ nhàng đếm từng múi cơ bụng của anh.
Đếm đến lần thứ mười, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà mở miệng:
“Vọng Dã, bộ ngũ kim anh mua… có phải bị lừa rồi không?”
7
Giang Vọng Dã cẩn thận kiểm tra lại số trang sức đã mua.
Gương mặt anh lạnh lẽo đến mức khiến không khí xung quanh như đóng băng.
Trên WeChat, anh gửi tin nhắn cho quản lý tiệm vàng.
Nội dung là gì, tôi không rõ.
Quản lý tiệm vàng lập tức gọi điện tới, nói nhất định sẽ cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng.
Đến ba giờ sáng, ông ta lại gọi lần nữa.
Nói rằng một nhân viên thực tập đã làm việc mờ ám, hiện đã chuyển giao cho cảnh sát xử lý.
Còn bảo tôi khi nào rảnh thì đến chọn lại một bộ ngũ kim khác, sẽ tặng thêm 10g miễn phí.
Chuyện cũng xem như đã có đầu có cuối.
Sự cố ban ngày tạm gác lại.
Giang Vọng Dã trách tôi vì không nói với anh ngay từ đầu, cho rằng tôi không tin tưởng anh.
Lại hành tôi mấy phen, rồi mới chịu bỏ qua.
Hôm sau, tôi quay lại trường.
Cô giáo Triệu – người cùng vào giảng dạy với tôi – hỏi có định đi học nâng cao ở nước ngoài không.
Tôi lắc đầu.
Cơ chế thăng chức ở Đại học Giang rất khắt khe.
Tôi chỉ là một giảng viên nhỏ, muốn lên phó giáo sư thì áp lực nghiên cứu rất lớn.
So với các giảng viên cùng thời, tôi còn thiếu một trải nghiệm du học nước ngoài.
Thật ra, trước khi tốt nghiệp tiến sĩ, thầy hướng dẫn từng khuyên tôi sang Mỹ làm nghiên cứu sau tiến sĩ.
Như vậy khi về nước, có thể được tuyển thẳng theo diện nhân tài, lên thẳng phó giáo sư.
Nhưng tôi từ chối.
Giang Vọng Dã bắt đầu khởi nghiệp ngay sau khi tốt nghiệp đại học.
Anh luôn là người chu cấp cho tôi suốt thời gian học thạc sĩ và tiến sĩ.
Tôi từng đề nghị kết hôn khi còn đang học tiến sĩ.
Anh nói: “Tiểu Thời, anh không muốn dùng hôn nhân để trói buộc em.
Đợi đến khi em thấy đủ rộng lớn thế giới này, gặp đủ mọi kiểu người, nếu em vẫn muốn lấy anh, chúng ta sẽ kết hôn.”
Tôi cảm động vì sự kiên nhẫn và hi sinh của anh.
Cũng vì yêu anh tha thiết, tôi không muốn chờ thêm ba năm nữa.
Một năm, một ngày, một phút… tôi đều không muốn chờ.
Thế nên, tôi đã từ chối đề nghị của thầy.
Sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, tôi về dạy tại một trường đại học tầm trung.
Cô giáo Triệu thấy tôi kiên quyết, đùa vui:
“Cô Chu định lao đầu vào hôn nhân rồi đây mà. Còn tôi cô đơn chẳng hiểu nổi.
Nhưng đừng quên mời tôi ăn kẹo cưới nhé, tôi sẽ mừng phong bì to.”
Tôi mỉm cười đáp lại: “Nhất định rồi.”
Chỉ là, giây tiếp theo, một tin nhắn bật lên từ Tiểu Mỗ Thư khiến nụ cười tôi đông cứng.
8
Là Triệu Địch.
【Chị ơi, em bị người ta đánh rồi.】
Trong ảnh, cô ấy đứng quay lưng trước gương.
Chiếc sườn xám mua hôm qua vẫn mặc trên người, khóa kéo mở đến ngang eo.
Từng vết roi mới hằn đỏ trên làn da trắng nõn khiến người nhìn rợn người.
Tôi vội vàng nhắn lại:
【Em không ở trường sao? Xảy ra chuyện gì vậy?】
Cô ấy trả lời rất nhanh:
【Chị biết mấy vết thương trên người em là vì sao không?】
【Là vì chị đấy!】
Đầu óc tôi trống rỗng.
Tin nhắn của Triệu Địch tới liên tục:
【Vừa rồi anh ấy dùng roi đánh em rất mạnh, nói đó là hình phạt dành cho em.】
【Em chỉ đổi bộ ngũ kim mà anh ấy tặng chị thành vàng bọc bạc, thế mà anh lại nhẫn tâm đánh em như vậy.】
【Haha, nhưng chị chắc chưa biết đâu nhỉ, anh ấy rất thích roi da, còng tay, dây xích chó…】
【Có lẽ anh ấy không nỡ dùng với chị, nên mới dồn hết lên em.】
【Nhưng trong quá trình đó, anh ấy thực sự rất hưởng thụ. Chị có muốn nhìn thấy dáng vẻ anh ấy lúc đó không?】
Tay tôi bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.
Trán rịn đầy những giọt mồ hôi li ti.
Cô giáo Triệu nhận ra sắc mặt tôi bất thường, vội chạy lại hỏi han.
Tôi bịa một lý do, rồi lao nhanh vào nhà vệ sinh.
Trong video Triệu Địch gửi đến—
Cô ta quỳ một nửa trước gương.
Hai tay bị còng lại.
Cổ đeo một vòng da đen, kèm theo sợi xích dài, đang bị Giang Vọng Dã siết chặt trong tay.
Anh ta không khác gì một cỗ máy lạnh lùng, tàn nhẫn quất từng roi lên lưng trần của Triệu Địch.
Cho đến khi những vết roi đỏ rực bắt đầu rỉ máu.
…
Tim tôi như bị hàng ngàn con kiến cắn xé, đau đến nghẹt thở.
Tôi phải cúi gập người, chống tay vào thành bồn rửa mới giữ được cơ thể đang run rẩy.
Đây không phải là Giang Vọng Dã.
Sao có thể là Giang Vọng Dã được?
Anh là người cứu rỗi đời tôi.
Anh như ánh trăng trên trời, như cây tùng giữa núi… Làm sao có thể…
Tôi không kìm được nữa, bắt đầu nôn khan.
Tin nhắn từ Triệu Địch vẫn tiếp tục dồn dập tấn công:
【Chị ơi, xem xong video rồi, chị đang nghĩ gì vậy?】
【Có phải đang tự nhủ video này là giả? Là do chỉnh sửa, hay do AI tạo ra?】
【Vậy thì chị cứ thử về nhà xem đi. Trên cùng của kệ sách trong phòng làm việc của anh ấy, có một chiếc hộp khóa màu đen.】
【Lúc nào rảnh thì mở thử ra xem nha, hí hí~】
【Tất nhiên, chị cũng có thể giả vờ như chưa từng biết gì cả. Dù sao nếu xác nhận video là thật, thì trông chị thật thảm thương.】
【Nhưng liệu chị có thật sự vờ như không biết được không? Dù gì chồng sắp cưới của chị lại đang làm những chuyện đó với “em gái nuôi” của mình.】
【Thử đặt mình vào hoàn cảnh đi, nghĩ thôi mà em cũng thấy xót thay cho chị đó~】
Tôi lập tức tắt điện thoại.
Mở vòi nước, xối nước lạnh lên mặt.
Tôi nhìn chằm chằm vào gương—
Một người phụ nữ tiều tụy, hoang mang hiện rõ trước mắt.
Phải chăng tôi không xinh đẹp bằng cô gái mười tám tuổi ấy?
Hay là vì tôi có học thức quá cao, khiến anh mất cảm giác kiểm soát?
Hay là mười bốn năm bên nhau, không bằng một chút kích thích từ cô gái trẻ tuổi?
Tôi không tìm được đáp án.
Tôi không thể chấp nhận được sự thật rằng người đàn ông đã cho tôi cảm giác yêu thương sâu đậm lại phản bội mình như thế.
Tôi liên tục vốc nước lạnh dội lên mặt.
Tôi bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Tôi oán trách bản thân.
…
Mười phút sau, lý trí bị cảm xúc vùi lấp cuối cùng cũng quay trở lại.
Tình yêu là duy nhất.
Tình yêu không chấp nhận chia sẻ.
Tôi yêu Giang Vọng Dã.
Nhưng cũng vì yêu anh, tôi không thể chịu đựng nổi dù chỉ một chút sự phản bội.
Dù sự thật có đau đớn đến rỉ máu.
Tôi cũng không cho phép bản thân bị che mắt.
Tôi xin phép trưởng khoa nghỉ dạy, rồi bắt taxi về nhà.
Trong phòng làm việc, tôi nhanh chóng tìm được chiếc hộp màu đen có khóa mà Triệu Địch nói đến.
Tôi cầm lấy chiếc búa, không hề do dự mà đập mạnh xuống.
Một chiếc roi da màu đen lặng lẽ nằm dưới đáy hộp.
Những vệt máu sẫm màu còn sót lại trong các khe hở khiến tôi không thể tiếp tục tự lừa dối mình.
Tôi dựa vào tường, thở dốc.
Nước mắt tuôn như mưa, rơi xuống sàn nhà.
Tại sao chứ?
Rõ ràng anh rất yêu tôi.
Rõ ràng anh đã chuẩn bị cầu hôn tôi vào dịp kỷ niệm mười năm.
Rõ ràng anh đã chờ đợi tôi suốt bảy năm, bao lần nói với tôi rằng cưới được tôi là điều hạnh phúc nhất trên đời.
Vậy mà tại sao anh lại đưa Triệu Địch bước vào thế giới của chúng tôi?
Tại sao còn để cô ta sỉ nhục tôi, châm chọc tôi như thế này?
Tôi lập tức gọi điện cho Giang Vọng Dã để chất vấn anh.