Chương 1 - Bất Ngờ Từ Cuộc Đời Cô Đơn
4
Giọng nói trầm ấm của anh truyền qua loa:
“Tiểu Thời, anh có một bất ngờ muốn nói với em. Đợi anh đến đón nhé.”
Anh lái xe đưa tôi đến một nhà hàng lớn nhất Bắc Kinh – Vọng Giang Lâu.
Trong phòng VIP trên tầng ba, có một cô gái mặc váy trắng đang ngồi đợi sẵn.
Khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay.
Gầy đến mức khiến người ta xót xa.
Tim tôi càng thêm rối loạn.
Cô ấy lễ phép đứng dậy:
“Chào cô Chu, em là Triệu Địch.”
Trên cổ tay phải của cô ấy, chính là chiếc vòng bạc bọc vàng mà chiều nay cô nhờ tôi kiểm tra.
Cảm giác như rơi vào hầm băng lạnh buốt.
Tôi cứng đờ tại chỗ, chỉ có thể máy móc đáp lại: “Chào em.”
Giang Vọng Dã đè vai tôi ngồi xuống ghế chính:
“Tiểu Thời, em là giảng viên đại học mà, sao gặp người lạ lại bối rối thế?”
Tôi vội chuyển chủ đề: “Anh nói có bất ngờ gì cơ?”
Anh bình thản rót đầy tách trà cho tôi.
Sau đó đưa cho tôi một cuốn sổ hộ khẩu.
Tôi và Giang Vọng Dã không còn người thân, hiện đều là trẻ mồ côi.
Hộ khẩu của mỗi người chỉ có đúng một trang ghi tên bản thân.
Tôi có chút khó hiểu.
Anh ra hiệu cho tôi mở ra xem.
Trang đầu tiên: Giang Vọng Dã – chủ hộ.
Trang thứ hai: Triệu Địch – không quan hệ huyết thống.
Hàng loạt cảm xúc trào dâng trong lòng tôi.
Giọng tôi run rẩy, cao vút lên:
“Giang Vọng Dã, ý anh là gì? Sao Triệu Địch lại có tên trong hộ khẩu của anh?”
Anh như không hề nhận ra sự hoang mang của tôi, giọng còn mang theo chút vui vẻ:
“Tiểu Thời, em không luôn nói chúng ta là những kẻ đơn độc sao? Anh đã nhận một cô em gái rồi.
“Đợi chúng ta đăng ký kết hôn, em chuyển hộ khẩu sang nhà anh, thế là thành một gia đình ba người.
“Chúng ta sẽ không còn là những kẻ cô độc nữa.”
“Em biết đấy, anh luôn day dứt vì chuyện của Thu Hòa. Nếu không phải vì anh, Thu Hòa đã không chết.”
“Tiểu Địch bằng tuổi Thu Hòa, nhìn thấy em ấy, anh như thấy Thu Hòa đã lớn lên.
Tim anh cũng thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.”
Giang Thu Hòa là em gái ruột của Giang Vọng Dã.
Nhỏ hơn anh mười tuổi.
Năm Giang Vọng Dã mười bốn tuổi, anh dắt cô bé bốn tuổi Thu Hòa ra chơi ven đường.
Chỉ một khoảnh khắc lơ là, Thu Hòa bị cuốn vào gầm xe tải và chết ngay tại chỗ.
Mẹ Giang sau khi nghe tin thì sốc nặng, không lâu sau qua đời vì bệnh.
Cha anh đi làm công trường xa nhà, đột quỵ rồi mất.
Giang Vọng Dã được ông nội già yếu nuôi lớn.
Nhiều năm sau đó, anh thường giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm.
Mắt ngấn lệ, anh lặp đi lặp lại với tôi:
“Tiểu Thời, Thu Hòa nói người cô ấy đau lắm… hỏi anh sao không bảo vệ cô ấy… sao để cô ấy bị xe tải cán nát…”
Anh co ro trong lòng tôi, vừa khóc vừa run rẩy.
Tôi hiểu cái chết của em gái là ám ảnh lớn nhất đời anh.
Tôi ngẩng đầu nhìn Triệu Địch ngồi đối diện.
Khuôn mặt non nớt ấy nở nụ cười nhẹ nhàng.
Thật sự có vài nét giống Giang Thu Hòa trong bức ảnh nhỏ trong ví của anh.
Cuối cùng, trái tim tôi cũng nhẹ nhõm phần nào.
Thì ra mối quan hệ khó nói mà Triệu Địch đề cập, chỉ là anh em.
Câu nói của Giang Vọng Dã với cô ấy
“không thể luôn ở bên em”
— cũng là sự thật theo nghĩa khác.
Chắc là tôi đã suy nghĩ quá nhiều.
Tôi nhìn anh trách yêu:
“Chuyện lớn như vậy sao không nói sớm với em?”
Anh nắm lấy tay tôi:
“Tiểu Thời, anh thật sự rất nhớ Thu Hòa. Khi có ý nghĩ này, anh không thể kiềm chế được, nên đã làm luôn. Đừng trách anh nhé.”
Tôi đưa tay vuốt nhẹ vầng trán đang nhíu lại của anh:
“Em không trách anh. Nếu Thu Hòa ở trên trời biết anh đã vượt qua được, chắc chắn cũng sẽ vui.”
Anh khẽ gật đầu, rồi quay sang nói với Triệu Địch:
“Tiểu Địch, đây là Chu Thời mà anh đã kể với em. Mau gọi chị dâu đi.”
Triệu Địch cười rạng rỡ hơn, giọng ngọt ngào:
“Chào chị ~”
…
Bữa ăn hôm đó cũng xem như diễn ra suôn sẻ.
Ăn xong, Triệu Địch đề nghị đi mua đồ.
Tôi cũng nghĩ nên chọn cho cô ấy một món quà gặp mặt.
5
Triệu Địch để mắt đến một chiếc sườn xám màu xanh lam theo phong cách Tô Châu.
Kiểu dáng dịu dàng, nền nã.
Trong phòng thử đồ, cô ấy nhẹ nhàng gọi tôi:
“Chị ơi, giúp em kéo khóa được không?”
Tôi chẳng có lý do gì để từ chối.
Nhưng khi nhìn thấy những vết hằn đỏ chằng chịt trên lưng cô ấy, tim tôi chợt thắt lại.
Những vết thương dài bằng bàn tay phủ kín lưng.
Vết cũ chồng vết mới.
Tạo thành một mạng lưới đáng sợ.
Tôi trầm ngâm một lúc rồi mở lời:
“Tiểu Địch, em bị ai làm tổn thương à?
“Nếu có chuyện gì khó nói với Giang Vọng Dã, em cứ nói với chị.
“Dù sao cũng đều là con gái, chị nhất định sẽ đứng về phía em.”
Cô ấy vẫn ngọt ngào đáp lại:
“Cảm ơn chị! Chị tốt quá, em rất thích chị.”
Giọng nói đầy chân thành.
Lòng tôi cũng thoáng nhẹ đi, cảm thấy vui vì có thêm một cô em gái.
Sau khi dạo phố xong, Giang Vọng Dã đề nghị đưa Triệu Địch về trường.
Lúc này tôi mới biết, anh đã cho cô ấy học ở một trường cao đẳng tư thục.
Học phí mỗi năm ba vạn tệ.
Chạy quan hệ mất thêm năm vạn.
Tuy không phải tiền của tôi, nhưng trong lòng vẫn thấy nghẹn.
Nếu là em gái tôi, tôi sẽ khuyên em ấy học lại lớp 12, thi vào một trường đại học đàng hoàng.
Chứ không phải ném tiền vào một nơi đầy hỗn tạp như vậy.
Về đến nhà, có lẽ cảm nhận được sự khó chịu của tôi,
Giang Vọng Dã ôm tôi từ phía sau:
“Tiểu Thời, cuộc sống của Tiểu Địch quá khổ rồi. Em ấy nói hồi học cấp ba từng bị bạn bè bắt nạt, không muốn nhớ lại thời gian đó nữa nên mới chọn học cao đẳng.”
Tôi cố kìm nén cảm xúc trong lòng:
“Giang Vọng Dã, em không có ý phản đối. Cô ấy là em gái anh nhận nuôi, em không nói gì.
“Nhưng dù sao hai người cũng không có quan hệ huyết thống, ranh giới vẫn nên giữ rõ.”
Anh áp mặt vào vai tôi, hơi thở ấm nóng lấp đầy từng lời nói của tôi:
“Tiểu Thời, hãy tin anh.”
Tôi tin Giang Vọng Dã.
Làm sao tôi lại không tin anh chứ?
Dù gì, chính anh là người đã kéo tôi ra khỏi vũng bùn năm ấy.