Chương 3 - Bạo Quân! Ta Là Phụ Thân Ngươi!
Đột nhiên ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt mơ màng.
“Sau khi hồi cung, ngươi chỉ có ba lần cuối cùng để biến hóa thân phận.”
“Hả?”
“Nếu bị trẫm tìm được thì ngươi lo chặt đứt ý nghĩ muốn ra khỏi cung và đợi c.h.ế.t già ở trong cung đi.”
Ánh mắt của ta càng lúc càng sáng, vui mừng nói: “Nếu ngươi không tìm được ta…”
Rõ ràng hơi thở của hắn trầm hơn lúc nãy nhiều.
Một lúc sau, Vũ Văn Mặc hít thật sâu rồi trả lời: “Thì ngươi cút đến chỗ nào mà trẫm không đến đi.”
Ta đứng dậy nói: “Một lời đã định!”
Ta hồi cung, vẫn là tiểu cung nữ không thích nói chuyện.
Nhưng mà…
Là tiểu cung nữ ở trong cung của Lý mỹ nhân.
4.
Ta và Lý mỹ nhân nhìn chằm chằm nhau qua gương.
Bọn ta đều im lặng như đang đợi đối phương mở miệng trước.
Một nén nhang qua đi, cuối cùng Lý mỹ nhân không nhịn được nữa bèn hỏi: “Ngươi xuyên qua đây bằng cách nào?”
Ta nghĩ ngợi, nghiêm túc trả lời: “Do viết tiểu thuyết chỉ có đầu mà không có cuối nên trợn mắt đã tới đây.”
Lý mỹ nhân gật đầu: “Đáng lắm!”
Ta: “?”
Nàng ta là nhân sĩ xuyên qua có cần nói độc ác như thế không?
Lý mỹ nhân thấy ta im lặng bèn nở nụ cười tươi như hoa: “Bây giờ có thể nói cho ta biết lời ước định giữa ngươi và Vũ Văn Mặc không? Bao lâu hắn ta mới thả ngươi ra ngoài cung?”
Ta nói đúng sự thật: “Ba tháng.”
“Trong vòng ba tháng chỉ cần ta không bị Vũ Văn Mặc tìm ra là có thể tự do.”
Những năm gần đây ta đã chuẩn bị rất nhiều mặt nạ, công cụ hóa trang đều đặt lên trên mặt bàn hết.
Lý mỹ nhân đùa nghịch chiếc dao cắt tỉa mày, nhíu mắt hỏi: “Sao ngươi lại đến làm cung nữ bên cạnh ta?”
Ta: “Bởi vì ngươi muốn đánh c.h.ế.t ta.”
“Nơi nguy hiểm là nơi an toàn nhất, chắc chắn hắn ta sẽ không ngờ ta lại đến đây.”
“Hơn nữa, ngươi sẽ giúp ta. Chỉ cần ta ra khỏi cung ngươi sẽ tồn tại đặc biệt duy nhất ở trong cung cấm.”
Lý mỹ nhân: “…”
Tất nhiên là do ta nói thẳng ra nên nụ cười trên mặt nàng ta cứng đờ trong chốc lát, đầu ngón tay trắng mịn in lên lưỡi dao.
Máu chảy xuống tí tách.
Lông mi nàng ta run nhè nhẹ: “Sao ngươi không đi theo kịch bản cung đấu bình thường hả?”
Ta lấy thuốc mỡ ở bên cạnh đưa tới trước mặt cho Lý mỹ nhân: “Bởi vì ta là tác giả viết cung đấu, chỉ có ra cung đào rau dại mới khiến ta thấy hứng thú mà thôi.”
Nàng ta giương mắt lẳng lặng nhìn ta.
Nhìn thật lâu.
Lâu đến mức chân ta tê rần, phải mở miệng: “Ta đảm bảo tuyệt đối sẽ không động đến vị trí của ngươi, bởi vì ta không hề có chút hứng thú gì với Vũ Văn Mặc.”
Lý mỹ nhân cầm thuốc mỡ đặt sang một bên.
Mí mắt nàng ta cong cong.
Tuy là đang cười nhưng trong mắt lại chẳng hề có tí cười nào: “Ta có thể cảm nhận được ngươi không hề có ác ý, cũng không có ý nghĩ gì đối với Vũ Văn Mặc.”
Ta nhẹ nhàng thở ra.
“Nhưng mà…” Giọng nói của nàng ta uyển chuyển, khiến ta suýt chút nữa tăng huyết áp: “Ta không tin về sau ngươi sẽ luôn như vậy.”
“Ta đã xem hết bảy mươi sáu tập ‘Chân Hoàn truyện’, ba mươi ba tập ‘Cung Tâm kế’, bốn mươi tập ‘Mỹ nhân tâm kế’.”
“Nếu để ngươi ở lại lắc lư trước mặt Vũ Văn Mặc, sớm muộn gì cũng được hắn ta xem trọng, chi bằng ta trừ khử ngươi ngay bây giờ còn hơn.”
“Người đâu— Cung nữ này làm bổn cung bị thương, kéo nàng ta xuống ném vào hậu viện rách nát kia đi!”
Ta im miệng lại.
Cố gắng không để hàm răng nhanh hơn dây thần kinh.
Rốt cuộc đã trải đường lâu như thế chỉ chờ mỗi câu nói này.
Ban ngày ta đánh Thái Cực quyền ở trong sân, đôi lúc chán sẽ đến chỗ cung nữ chơi mạt chược.
Ba ngày qua đi, một vạn lượng bạc bị mất đi một nửa.
Ta không hợp với mạt chược.
Ta khuyên các nàng ta thu tay lại, các nàng ta lại cười ta không chơi được.
Vẻ mặt ta bình tĩnh che bao tiền lại nói: “Đúng là chơi không được nữa.”
Không có tiền ta thua, các nàng cũng cảm thấy nhàm chán, mọi người đều là thiếu nữ mới lớn, nên việc ghé vào tai nhau thủ thỉ không ngừng nghỉ là điều hết sức tự nhiên.
Vốn dĩ ta không muốn nói chuyện phiếm nhưng thấy các nàng nói không ngừng, ta im lặng đúng ba giây sau đó cũng tham gia: “Đang nói cái gì đó?”
Bởi vì tài ăn nói không tồi nên ta đã quyết định ba lượng bạc cho một câu chuyện xưa.
Thoáng cái đã đến giờ đổi gác.
Đến tối, ta đi ngủ, các nàng vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc của câu chuyện xưa.
Trong đầu cứ nghĩ đến ‘trò chơi vương tử’, ‘rốt cuộc có phải Nhĩ Khang cố ý đặt người lên ghế đá hay không’ đến ‘mối quan hệ giữa Chu Bình* và Tứ Phượng là gì’ mà thôi.
*Nhân vật Chu Phác Viên là cậu ấm của một gia đình giàu có, lỡ yêu cô đầy tớ Thị Bình và có con trai tên Chu Bình. Định kiến môn đăng hộ đối đã đẩy người hầu gái đến con đường tự tử cùng đứa con thứ hai chỉ mới ba ngày tuổi. Chu Phác Viên sau đó lấy nàng Phồn Y xinh đẹp, chỉ hơn đứa con chồng bảy tuổi, sinh ra một người con trai tên Chu Xung.
Thị Bình ôm đứa con đỏ hỏn nhảy xuống sông quyên sinh mà không chết, sau đó gá nghĩa với một người cùng khổ tên Lỗ Quý, sinh thêm con gái Lỗ Tứ Phượng. Đứa con thứ hai với Chu Phác Viên lấy họ của cha dượng tên Lỗ Đại Hải.
Hơn 20 năm sau, định mệnh đưa đẩy Lỗ Quý và con gái lại vào làm thuê cho nhà họ Chu, còn Lỗ Đại Hải cũng làm công nhân mỏ đá của Phác Viên. Từ đây, những bi kịch rối rắm liên tiếp xảy ra trong căn nhà quyền thế ngột ngạt và loạn luân đầy tội lỗi.
Cậu hai Chu Bình bị người mẹ kế Phồn Y hừng hực lửa tình quyến rũ và dan díu với nhau suốt một thời gian dài, trước khi Chu Bình đem lòng yêu Lỗ Tứ Phượng. Cả hai yêu nhau mà không hề biết họ là anh em cùng mẹ khác cha. Cậu ba Chu Xung cũng yêu Lỗ Tứ Phượng khiến cho Phồn Y buộc phải gọi Thị Bình lên trả con về. Bi kịch dồn dập xảy ra chỉ trong một đêm giông tố bão bùng đã dẫn đến cái chết thê thảm của Lỗ Tứ Phượng, Chu Xung và Chu Bình, hai người vợ của Chu Phác Viên hóa điên…
Các nàng không ngủ được thì gọi ta dậy.
Một người xốc chăn lên, một người cướp gối đầu, bốn người cầm hai tay hai chân, còn có người đứng canh cửa nói: “Mau kể tiếp đi! Mau kể tiếp đi!”
Ta mơ màng sắp ngủ: “Về sau Nhĩ Khang cưới Tiểu Yến Tử, Chu Bình và Tứ Phượng là anh em cùng mẹ khác cha, thế gian có tình nhân chúc phúc cho hai huynh muội bọn họ.”
Nói xong ta lập tức đi ngủ.
Các nàng: “????”
Ta bị đánh một cái.
Các nàng thì không ngủ được nên thâm mắt còn ta thì bị đánh đến mức thâm mắt, cùng nhau ngồi song song ở cửa tiểu viện.
Chưa đợi ta ngáp xong đã nghe thấy bên ngoài la to: “Không ổn! Mau đi lấy nước tới đây! Người đâu!”
Ta thật sự không muốn chạy qua đó để giúp, yên ổn ở trong phòng ngủ không tốt hơn ư?
Kết quả nhóm tiểu cung nữ dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn ta hỏi: “Ngươi cứ trơ mắt nhìn tẩm điện của Lý mỹ nhân bị thiêu cháy thế à?”
Ta: “Ta nhắm mắt là được chứ gì?”
Tiểu cung nữ: “Đêm khuya nằm mơ, ngươi thật sự sẽ không hối hận đó chứ?”
Ta: “Ta chưa bao giờ nằm mơ cả.”
Tiểu cung nữ: “Nếu chúng ta không qua đó chắc chắn sẽ bị trách phạt đấy!”
Ta: “Nghĩ theo chiều hướng tốt thì lỡ như nàng ta mất rồi sẽ chẳng còn ai phạt chúng ta nữa.”
Tiểu cung nữ: “Nhưng mà cứu được chủ tử sẽ có thưởng đó!”
Ta: “Thế các ngươi còn đợi gì nữa? Mau đi dập lửa đi!”
Không phải ta tham tiền.
Chủ yếu là do hai ngày nay bị thua bạc quá nhiều, kể chuyện xưa chỉ kiếm lại được vài đồng, mà sau khi ra cung lại có quá nhiều khoản để chi tiêu.
Ta khiêng hai thùng nước, dùng tư thế chạy Marathon để làm việc.
Đi đến nơi, lửa cũng không lớn lắm nhưng đồ vật đáng giá đều đã bị tiêu hủy đi rất nhiều.
Ai ngờ trong ánh lửa ta nhìn thấy có người nằm trong góc tường.
Bên tay trái là người đeo vòng cổ trân châu, bên tay phải là người bị khói nhuốm đen hết cả mặt.
Ta tự tát cho mình một cái, ở thời điểm này mà còn chần chừ đúng là súc sinh!
Cầm lấy người đeo vòng cổ trân châu chạy ra ngoài, mới đi được hai bước lại tự tát cho mình thêm cái nữa: Mày đúng là đồ vô dụng mà!
Quay đầu khiêng người kia lên vai, kéo người nọ liều mạng đi ra ngoài.
May mắn ta tới kịp. May mắn có hắn chắn cho ta.
Nếu không ta sẽ bị bức bình phong bên cạnh nện vào người rồi ngã mất.
Nói thế nào nhỉ?…
Cứu người này ra cũng không lỗ.
Sau khi ra cửa, ta thoáng nhìn qua người đó: May may, vẫn còn thở, chẳng qua bị gãy hai cái xương sườn thôi.
Nhưng sao nhìn lại giống cái tên…
Khuôn mặt ngăm đen này sao cứ giống giống tên Vũ Văn Mặc thế?
Lau đi lớp than trên mặt hắn, ừ, người cũng như tên.
Ta nhìn đám cháy, nghiên cứu xác suất các cách nhét người trở lại rồi để bản thân chạy ra ngoài một cách an toàn là bao nhiêu phần trăm.
Ai ngờ, Lý mỹ nhân khóc lóc ỉ ôi đến bên cạnh nói: “Bệ hạ! Bệ hạ vẫn còn ở bên trong— Các ngươi mau đi cứu bệ hạ đi!”
Ha, không còn kịp nữa rồi.
Ta xoay người bỏ chạy.
Trên đường không chú ý, túi kim nguyên bảo rơi trên mặt đất khiến ta vấp chân ngã xuống đất cái rụp.
Đúng lúc nghe thấy Lý mỹ nhân khóc lóc: “Bệ hạ đang ở chỗ này!”
“Cuối cùng ngài cũng tỉnh! Ngài có biết thần thiếp vừa mới vì ngài mà liều mạng vào trong ngọn lửa kia không?”