Chương 2 - Bạo Quân! Ta Là Phụ Thân Ngươi!
Trong vô vàn âm thanh khen ngợi, ta lại đi ngược với thế đạo: “Đoạn xoay người trong ‘Thời đại Triệu Hoán’ chưa đạt đến tiêu chuẩn, vì cuối bài nên mệt mỏi sao?”
Im lặng, toàn bộ đều chìm trong yên lặng.
Vì trong nháy mắt ta cảm nhận được.
Không chỉ có mình Vũ Văn Mặc muốn g.i.ế.t ta mà Lý mỹ nhân cũng muốn làm thế.
Rốt cuộc, ánh mắt như đao đó làm sao mà giấu được?
3.
“Tiểu muội, ngươi chắc là những thứ này đều cho ta ư?”
Vị đại ca trước mắt nhìn mười tấm ngân phiếu, vẻ mặt hoang mang nhìn ta.
Ta gật đầu như chém đinh chặt sắt.
“Đại ca, đây là tài sản mà ta tích tụ được trong nhiều năm qua.”
“Ta biết các ngươi có loại thuốc ăn xong là có thể giả c.h.ế.t, ngươi giúp ta mua nó được không?”
Ta biết ông trời sẽ không tuyệt đường sống của người khác đâu.
Đại ca nhìn qua lan can nhà giam, hai mắt ta lưng tròng.
Thật sự không còn cách nào khác nữa.
Ta vạ miệng nói thật nên chọc giận Lý mỹ nhân, bị nàng ta nũng nịu cầu xin Vũ Văn Mặc bắt giam từ đó đến giờ chắc cũng được một nén nhang rồi.
Nơi này vừa ẩm vừa ướt, dưới đất là đống cỏ khô, ta cảm thấy bản thân không thể chịu đựng được sự tủi thân này.
Đại ca lắc lắc đống tiền trong tay nói: “Muội muội à, không phải ta không muốn giúp mà là chỗ này của ngươi có hơi ít.”
“Vẫn còn thiếu ư?”
“Ngươi hỏi đại thiếu gia của ngự sử ở bên cạnh ngươi xem đã cho bao nhiêu?”
Đột nhiên ta quay đầu, trừng mắt với bên cạnh nói: “Ngươi cho bao nhiêu?”
Ta vươn một ngón tay ra, nhìn y chang con gà chọi mắt: “Ngươi cho nhiều hay ít? Ta cho tận một vạn lượng đó!”
Vị đại thiếu gia bên cạnh cũng giơ một ngón tay lên.
Ta run rẩy: “Mười vạn lượng?”
Hắn ta nhẹ lắc đầu ngón tay.
Ta càng run hơn: “Một trăm vạn lượng?”
Người nọ mỉm cười, nhìn ta bằng ánh mắt thương hại: “Gia phụ quyên cho một đống gia tài.”
Ta không khỏi run lên.
Ôm lấy cơ thể của mình, cảm thấy sự tủi thân này hình như vẫn còn chịu đựng được.
Trên đời có vô số chuyện khó, chỉ cần đừng từ bỏ mà thôi.
Đêm khuya thanh mát, trăng sáng đầu cành, ta ôm đầu gối run bần bật: Trên người ta có nhiều điều đáng ngờ như vậy—
Trước khi bọn họ muốn hạ tay chẳng lẽ không định đến thẩm vấn ta giữa đêm khuya một chút hay sao?
Ta đã chuẩn bị hết tất cả mọi thứ rồi.
Mà sự thật chứng minh, bọn họ có nghĩ đến ta.
Ta tận mắt nhìn thấy, nha hoàn bên người Lý mỹ nhân và tiểu thái giám ở bên cạnh hoàng đế đụng nhau ở cửa.
Sau đó bọn họ liếc mắt một cái.
Rồi đồng loạt quay người đi.
Giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Chỉ để lại ta đập lan can, thò tay như Nhĩ Khang nói: “Quay lại đi! Các ngươi mau quay lại đi!”
Cho dù ta có phổng hai lỗ mũi lên nhìn bọn họ, bọn họ cũng chẳng thèm đưa cho ta nửa ánh mắt lưu luyến nào.
Đạo lý ta đều hiểu cả, chắc chắn bọn họ quay về hỏi chủ tử của mình nên làm gì tiếp theo.
Các ngươi cứ quay về đi.
Bảo quay về là quay về à?
Ha ha, các người có thấy mấy hắc y nhân bịt mặt đang nhảy từ trên trời xuống bên cạnh ta không?
Hai hình bóng kia dần dần biến mất trong tầm mắt, cuối cùng ta tuyên bố giãy giụa thất bại, không nhịn được mắng thầm: “Ngươi bịt kín thế có nhìn thấy đường không mà—”
Ta chưa nói xong đã bị nghẹn lại.
Vì cổ của ta bị kẹt ở lan can của nhà giam!!!!
Sau khi cố thử kéo đầu ra, có lẽ là do đầu ta có quá nhiều máu, gặp nóng nên nở ra, gặp lạnh co lại vì thế nên đầu dính chặt mãi không buông được.
Ta đau đến mức trước mắt toàn là sao trời xẹt xuống.
Hai hắc y nhân nhìn nhau: “Này… Thế là nhiệm vụ của chúng ta thất bại ư?”
Ta cảm thấy cực kỳ không vui: “Ngươi là phế vật hay ta là phế vật hả?”
“Ngươi đừng trách ta nóng tính, không phải mấy người đến đây để cướp ngục à? Sao cứ mãi xoắn xít làm gì?”
“Ý của cô nương là…?”
“Lại đây, rút đầu ta ra.”
Một nén nhang sau.
Ta hất hai cái tay đang quay mòng mòng của hai tên kia, kéo thẳng cái lan can nói: “Hay chúng ta chặt đứt cái lan can này đi?”
Khi trời gần sáng, cổ của ta treo thêm một cái lan can đi gặp chủ nhân của hắc y nhân.
Hắn nhìn ta nhưng Elizabeth mang chiếc vòng ngỗng ngu ngốc vậy.
Ta nhìn hắn như con ngỗng mất trí đần độn.
Không như ta dự đoán, ngay sau đó thiếu niên giống Vũ Văn Mặc tới bảy phần cực kỳ tự nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi là nữ nhân mà hoàng huynh đi tìm mấy năm nay à?”
“Sao cứ cảm thấy vụng về hơn cả bình thường nữa nhỉ?”
Ta: “…”
Ha ha…
Thấy ta im lặng không nói lời nào hắn cho là ta cam chịu, không hề có chút phản kháng nào.
“Có thể nhìn trúng ngươi chắc chắn hoàng huynh của ta cũng là một tên hôn quân, may mà vận của Đại Văn vẫn chưa dứt ở đây.”
“Quả nhiên, Đại Văn vẫn phải dựa vào Vũ Văn Tường ta để quật khởi rồi!”
Ta: “…”
Đôi khi không muốn thừa nhận cái tên ngu ngốc thích lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia chính là nhân vật do mình viết ra.
Na Tra, ba đầu sáu tay.
Vũ Văn Tường, một đầu hai tay.
Lần đó khi tạo ra nhân vật này chỉ nghĩ viết đại để tạo ra tình huống tranh quyền đoạt lợi chứng minh ta là tác giả có nội hàm, nhưng khổ nỗi số tác giả có nội hàm không nhiều lắm.
Bây giờ xem ra, ta đã làm được rồi.
Ta khẽ thở dài: “Ta biết ngươi muốn tìm nữ nhân mà bệ hạ đặt trên đầu quả tim.”
Vũ Văn Tường cười to: “Ngươi biết thì tốt.”
Ta hỏi lại: “Nhưng ngươi cảm thấy mình đi cướp nữ nhân bị hắn cho vào nhà giam là đúng hay sai?”
Vũ Văn Tường dừng lại.
Nháy mắt ta đã suy nghĩ ra vô số đáp án, ví dụ: “Vũ Văn Mặc từng đặt bức vẽ ta ở trong phòng” hoặc là “Ánh mắt của Vũ Văn Mặc nhìn ngươi đặc biệt hơn so với khi nhìn người khác” hoặc “Vũ Văn Mặc hỏi thăm tung tích của ta”…
Ai ngờ hắn ta mở miệng nói: “Hoàng huynh luôn muốn g.i.ế.t một người.”
“Mấy năm nay hoàng huynh chưa bao giờ chính miệng ban tội cho nữ nhân nào, ngươi là người đầu tiên.”
Ta giật giật khóe miệng.
Lúc này mà nói ‘cảm ơn’ chắc không sao đâu nhỉ?
Thôi, may bây giờ đã ra khỏi cung.
Sau này muốn nghĩ cách đào tẩu sẽ dễ dàng hơn nhiều!
Đã đến nước này rồi có gì mà không làm được đâu!
“Hơn nữa, hoàng huynh thường xuyên… Hoàng huynh!” Vũ Văn Tường còn chưa nói xong đã run rẩy nhìn ra phía cửa.
Có một nam nhân đang đứng chắp tay ra sau lưng ở đó.
Hắn lạnh lùng nhìn hai bọn ta, ánh sáng chiếu ngược hướng khiến hình bóng mơ hồ che khuất đi.
Vũ Văn Mặc chậm rãi bước tới.
Ta thu lại nụ cười trên mặt.
“Chơi đủ chưa?”
Tiếng nói trầm thấp trang nghiêm khác hoàn toàn so với tên béo năm đó, ánh mắt của hắn lạnh lùng, thậm chí chẳng có chút dao động nào.
“Muốn tạo phản như thế nào?”
Chưa cần Vũ Văn Tường trả lời ta đã cất tiếng lên: “Trước tiên Thất điện hạ đinh hạ độc ta sau đó bảo ta về cung trở thành mật thám, tiếp cận bệ hạ.”
“Chờ thời cơ chín muồi ta sẽ đút dược cho bệ hạ còn hắn ta sẽ ra tay với quân đội cuối cùng là bức vua thoái vị.”
Vũ Văn Tường: “…”
Vũ Văn Mặc: “…”
Ta miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
Tự nói ra cốt truyện mình viết đúng là đau đớn.
Nhưng tốt xấu gì cũng bảo vệ được mạng sống, cho nên cái đau này vẫn chịu đựng được.
Vũ Văn Mặc cười nhạo: “Ngươi đúng là kẻ biết phải trái nhỉ?”
Ta cười ha ha.
Lúc này không có tội tạo phản, ta xem các ngươi lấy cớ gì để đòi mạng của ta.
Vũ Văn Mặc mở miệng nói: “Trốn khỏi nhà giam, ngươi đã biết tội của mình chưa?”
Ta: “…”
Ha ha.
Đúng là có thật này!
Ta vẫn bám riết không tha: “Nô tỳ muốn báo Tiền công tử của Ngự sử đại nhân hối lộ binh lính nhà giam.”
Vũ Văn Mặc nhìn ta một lúc lâu.
“Chuẩn.”
“Vậy có phải ngài định—”
“Giả ch.ế.t bỏ chạy, tội khi quân này ngươi có nhận hay không?”
“Đó là…”
“Chuyện ở hồ nước.”
“Ta…”
“Từ Ninh cung…”
“…”
“Trương tiệp dư…”
“…”
Mắt thấy hắn chuẩn bị lôi hết chuyện cũ ra tính sổ, ta quỳ bụp một phát: “Bệ hạ, ta chỉ có một cái đầu, ngài muốn lấy xuống sao cũng được.”
Cho dù ta có chín cái đầu cũng chẳng đủ cho hắn chém.
Vũ Văn Mặc nhướng mày.
Sau đó ta theo hắn về cung.
Tin tức tốt là bây giờ không có tội danh tạo phản, không cần lo lắng mình sẽ bị ngộ s.á.t, khiến ta ra đi ở trong lồng ngực của Vũ Văn Mặc.
Tin tức xấu là ánh mắt của Vũ Văn Mặc nhìn ta càng ngày càng hung ác, ta cảm thấy dù bây giờ bản thân có bất tử thì sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn bóp nát.
Dọc theo đường đi có vài lần ta tính giả c.h.ế.t bỏ chạy nhưng đều bị hắn phát hiện.
Xe ngựa lung lay, Vũ Văn Mặc hỏi ta: “Không phục?”
Ta lắc đầu nhưng miệng lại nói thật: “Không phục.”
Vũ Văn Mặc cười nhạo một tiếng, làm lơ dáng vẻ hối hận của ta, một tay ấn Vũ Văn Tường ra.
Vị vương gia kia bị ấn rơi xuống.
Giống như trái tim của ta, bịch một cái.
Một lúc sau, hắn nghiêng đầu nhìn ta: “Ta cho ngươi ba cơ hội.”