Chương 4 - Bạo quân mắt mù!
[Zhihu] - Bạo quân mắt mù! - P4/4
Tác giả: Lạc Khê Nhi 洛溪儿
Nguồn: https://truyenne.net/section/1510741802517143552
Editor: Mai Thục Nhật
Ảnh: cre Pinterest
Bản dịch phi lợi nhuận, có thể sẽ có nhiều sai sót. Mong nhận được những góp ý từ mọi người!
-------------
22
Xoẹt.
Lửa lập tức bị mưa dập tắt.
Ơ!
“Trời mưa! Trời mưa! Rõ ràng mặt trời chói chang như vậy mà lại có mưa lớn như vậy!”
Dân chúng khiếp sợ ngửa đầu cảm thụ cơn mưa gần nửa năm cũng không có.
Sau khi kịp phản ứng, đặc biệt kích động hô to.
"Hoàng hậu nói là thật, nàng là thần, nàng thật là thần, nàng có thể hô mưa gọi gió!"
“Cầu thần tiên phù hộ nước Đại Tiêu chúng ta không còn hạn hán nữa!”
Tất cả dân chúng rầm rầm quỳ xuống quỳ lạy ta.
Văn võ bá quan đều kinh choáng váng, thậm chí còn theo bản năng cũng quỳ xuống muốn bái ta.
Ngay cả Tiêu Hành, vẻ mặt cũng dại ra nhìn ta.
“Không! Chuyện này sao có thể là thật! Trên đời này thần tiên ở đâu ra, ta muốn giết ngươi!”
Vẻ mặt Triệu Đại Phong dữ tợn rút đao ra xông về phía ta.
"Ngươi đều tin trên đời có tà quấy, sao lại không thể có thần tiên?"
Ta nhếch môi, ánh mắt u lãnh nhìn gã ta.
Triệu Đại Phong chỉ cách ta có một mét.
Tiêu Hành lo lắng hô to: "Mau, bảo vệ hoàng hậu!”
Hắn vừa nói xong.
Triệu Đại Phong vấp chân, đao trên tay theo bản năng đưa về phía trước.
Ặc!
“Ca, ca ca, ngươi…”
Thái hậu nhìn thanh đao đâm vào bụng, còn chưa dứt lời, miệng đầy máu tươi trào ra.
Bất lực ngã xuống đất.
“Không! Thái hậu, muội muội! Thần không phải muốn giết ngươi, không phải!”
Triệu Đại Phong bất lực buông thanh đao trong tay ra, không thể tin được mình đã làm gì.
“Người đâu! Triệu Đại Phong mưu hại Thái hậu, bắt lại!”
23
Từ khi ta giả thần giả quỷ ở pháp trường, tự dưng trời đổ mưa.
Theo lời Tiêu Hành nói, không ít nơi đều bắt đầu lục tục có mưa.
Chính ta cũng bất ngờ, những nơi khác cũng đổ mưa, thật sự là trùng hợp!
Dị năng của ta bây giờ thật không có mạnh đến mức có thể khống chế trời mưa cự ly xa như cả nước.
Nhưng tất cả mọi người trong cung hận không thể một ngày ba bữa đều giơ hương đến quỳ ta.
Để cho ta ngoài ý muốn nhất chính là, vị cha hờ của ta, ngựa không dừng vó khiêng mấy trăm cái rương tiến cung.
Quỳ gối sám hối trước mặt ta.
"Thần tiên nương nương, ngài có duyên đáp xuống trong thân thể tiểu nữ, cũng coi là hữu duyên với hạ thần. Đây là tất cả tích góp của hạ thần, tổng cộng ba ngàn vạn lượng bạc cùng châu báu đồ cổ ngọc khí, toàn bộ cho ngài! Ngàn vạn lần ngài đừng lấy mạng nhỏ của hạ thần!"
Nói xong, còn vẫy tay về phía cửa.
Ngô Tử cùng kế muội bị trói, bị bịt miệng kêu ưm a được khiêng vào.
Vị cha hờ chỉ vào bọn họ mắng: "Hai tên hỗn đản này, còn dám ở yến hội nói ngài là tà quấy, bọn họ đều để cho Thần Tiên nương nương ngài tùy ý xử trí!”
Quả thực ta phải trợn mắt há hốc mồm đối với thao tác hèn hạ của vị cha hờ này.
Hai người Ngô Tử giãy dụa trên mặt đất, hoảng sợ nhìn về phía ta, khẩn cầu lắc đầu ưm a cầu xin tha thứ.
Ta cố nén mới không cười ra tiếng.
Nhìn không chớp mắt, từ từ mở miệng: "Muốn sống thì tích nhiều âm đức, lại ức hiếp bách tính, cẩn thận sau khi ngủ cũng không tỉnh lại được.”
Vị cha hờ liên tục thành khẩn gật đầu.
Lập tức tỏ vẻ trở về sẽ phát cháo diện rộng.
“Từ từ, bổn cung không sát sinh, mang hai thứ cay mắt trên mặt đất về.”
Ngô Tử cùng kế muội nghe vậy biết mình không cần chết, vô cùng cảm động nhìn ta, trong mắt đều phiếm lệ.
24
Vị cha hờ mới rời đi.
Cung nữ tâm phúc lại ôm một đống lớn thiếp mời tiến vào bẩm báo.
“Nương nương, Thái phó phu nhân, Hộ bộ Thượng thư phu nhân, Trấn Tây Hầu phủ phu nhân… Kiều hầu tước phu nhân, Liễu thái úy phu nhân đều cho thiếp mời, muốn vào cung bái bai ngài.”
“A, đúng rồi, nhất phẩm cáo mệnh lão phu nhân của Phương Đại tướng quân mới nhậm chức, muốn hỏi ngài có biết Tống Tử Quan m không? Nói muốn vì Phương đại tướng quân cầu thêm mấy người con.”
Ta đỡ trán.
Hơi hối hận lúc ấy làm ra động tĩnh lớn như vậy.
Không biết bây giờ lại dùng cớ trước kia, nói chỉ là vận khí quá tốt, có người tin không?
“Hôm nay, ta đi hậu hoa viên giải sầu.”
Đột nhiên cảm giác cây đại thụ bên cạnh giống như có cái gì đang nhìn ta.
Quay đầu cũng không thấy gì.
Ta đi chòi nghỉ mát thưởng sen, bên cạnh cây cột, có cái gì nhanh chóng rút về.
Ta thoải mái ngâm mình trong hồ nước ấm, phút chốc quay đầu lại.
Đã thấy Tiêu Hành bám vào bình phong không kịp rụt đầu lại.
Ta hừ lạnh một tiếng:
“Nhìn đủ chưa?”
Nhìn hắn hoảng hốt muốn chạy.
Ta trợn tròn mắt.
“Cút về đây.”
Tiêu Hành yên lặng trở về.
Ánh mắt loáng thoáng thấp thỏm, chỉ là không nhìn ta.
“Nói đi, mấy ngày nay ngươi đều vụng trộm đi theo bổn cung làm gì?”
Tiêu Hành xoắn xuýt đến nỗi lông mày tuấn tú nhíu lại.
"Hoàng hậu, nàng thật sự là thần tiên sao?"
“Phải với không phải thì có chuyện gì?”
Ta cố ý không trực tiếp trả lời, hỏi ngược lại hắn.
Hắn hơi chột dạ thẳng thắn.
"Thật ra trẫm chỉ tò mò, Hoàng hậu vốn là thần tiên, sao lại biến bản thân thành hình dạng xấu thế này? Không thể biến thành dáng vẻ đẹp hơn hả?”
Tiêu Hành bị mắt mù!
“Chê bổn cung xấu? Tìm người khác đi. Lượn lờ trước mặt bổn cung làm cái quần gì!”
Tiêu Hành đặc biệt nghiêm túc lắc đầu: "Vậy không được! Hoàng hậu đều là người của trẫm, xấu hơn nữa trẫm cũng chỉ có thể nhận.”
Ta tức giận trực tiếp cầm lấy xà phòng thơm tự chế.
Tiêu Hành vội xoay người chạy ra ngoài, trước khi chuồn ra ngoài còn hỏi: "Hoàng hậu không muốn biến cũng không có việc gì, chỉ là sau này Hoàng nhi có thể trở nên xinh đẹp một chút không?"
Xà phòng vẫn chưa vứt đi.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng thét chói tai của Tiểu Thuận Tử:
"Bệ hạ, sao đột nhiên ngài chảy máu mũi!"
“Phù, phù! Nóng quá mà thôi!”
Ta mơ hồ nghe được Tiêu Hành vội vàng giải thích.
25
Bốn tháng sau, đứa trẻ trong bụng đột nhiên lớn lên như một quả bóng bay.
Tiêu Hành cũng bị dọa.
Chẳng những lập tức kéo thái y tới, còn giáo dục hài tử trong bụng.
"Cũng không thể ở trong bụng mẫu hậu ngươi quậy, cho dù mẫu hậu ngươi là thần tiên, cũng chịu không nổi ngươi dày vò như vậy!"
Thái y vội vàng giải thích: "Bệ hạ yên tâm, bởi vì nương nương mang thai song thai, bụng mới có vẻ lớn, bình thường thôi!"
Hai mắt Tiêu Hành lại sáng lên, đặc biệt phấn khích khen ngợi ta.
“Hoàng hậu không hổ là thần tiên, một hoài thai là có thể mang song thai!”
Trán ta nổi gân xanh.
Có phải là không qua được cái danh thần tiên này đúng không?
Ta quyết định, giả bộ mất trí nhớ nói thần tiên đã trở về thiên đường rồi!
Phần lớn mọi người đều tin, còn hết sức đáng tiếc, không thể bái ta vài lần trước khi thần tiên về.
Nhưng cũng có một số ít người hoài nghi.
Hoài nghi nhất, chính là Tiêu Hành.
"Hoàng hậu, nàng còn nhớ chuyện giữa chúng ta không?"
“Vì sao không nhớ? Chỉ là năng lực thần tiên của bổn cung không còn! Không phải đổi thành người khác.”
Tiêu Hành nghe xong, giống như rất thở phào nhẹ nhõm.
Ta vẫn che giấu khá tốt.
Ngay cả lúc sinh con, dị năng suýt nữa mất khống chế, gió bão mưa rào, địa chấn đao phi.
Ta đều thật sự giải thích thành trùng hợp.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, sau khi hài tử sinh ra, thiếu chút nữa hại ta bại lộ hoàn toàn.
26
“Nương nương, không hay rồi! Đại hoàng tử đột nhiên phóng lôi điện, tách hồ cá!"
"Nương nương, đại công chúa đột nhiên phun lửa, nướng chín cá!"
Ta chạy nhanh ra ngoài.
Quả nhiên nhìn thấy thai long phượng bằng phấn điêu ngọc giơ con cá nướng chín lên, mù mờ bị một đám người thành kính bái lạy, còn gọi thẳng là thần tiên đồng tử hạ phàm.
Ta vội vàng giải thích, chỉ là thần tiên lúc trước để lại một chút tiên lực ở trên người hai hài tử.
Trẻ con cũng không phải thần tiên.
Chờ trở lại tẩm cung.
Ta dặn dò bọn chúng sau này không được phóng thích dị năng hệ lôi và hệ hỏa nữa.
“Vì sao? Mẫu hậu, chúng ta không phải thần tiên sao? Vì sao không thể dùng thần lực?”
Giọng nói trẻ con ngây thơ hỏi.
Làm cho ta lại muốn nâng trán.
Nên giải thích như thế nào khi ta chỉ là xuyên qua, phát hiện mình có thể thức tỉnh toàn bộ hệ dị năng đã tu luyện kiếp trước tại tận thế.
Trên đời thật sự không có thần tiên, bọn họ cũng chỉ là người bình thường, chỉ là vừa vặn di truyền dị năng mà thôi.
Cái gọi là hô mưa gọi gió, chỉ là hệ dị năng phong với hệ dị năng thủy thôi!
Sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước thật sự không nên sử dụng dị năng giả thần.
Ta chỉ có thể tiếp tục lừa gạt bọn nhỏ: "Bởi vì các con không phải thần tiên, chỉ có một chút thần lực, nếu như hiện tại dùng loạn hết, về sau lớn lên, sẽ hoàn toàn biến thành người bình thường, chỉ cần không dùng nữa thì lớn lên các con chính là người lợi hại nhất!"
27
Cuối cùng lừa dối hai đứa nhóc xong.
Mệt lòng nữa là còn một tên không lừa được!
“Hoàng hậu, đừng lừa trẫm, nàng vẫn là thần tiên đúng không? Cho nên các hoàng nhi mới lợi hại như vậy. Hoàng hậu, nàng nói thầm cho trẫm biết, hoàng nhi của chúng ta, có phải bán tiên không?”
Sau khi Tiêu Hành phát hiện năng lực của đứa nhỏ, lại bắt đầu quấn quít lấy ta hỏi đông hỏi tây.
Còn đặc biệt tự hào cảm khái.
"Không hổ là con của trẫm và hoàng hậu, hình hài đẹp nhất, thân phận tôn quý nhất, ngay cả năng lực, cũng là mạnh nhất!"
Ta nghe vậy, đột nhiên nhướng mày: "Ồ, hài tử lớn lên đẹp mắt, không phải chàng nói bọn họ giống bổn cung, xấu một chút sao!"
“Ách! Không phải là có nhan sắc của trẫm tổng hợp thêm một chút sao?”
Ánh mắt lạnh lẽo của ta bắn tới: "Lại giả bộ mắt mù thử xem! Mở mắt chó lên xem, với cái diện mạo này của ngươi chắc đã bị ngươi ghét bỏ từ đời nào!”
Thật cho rằng ta không phát hiện ra mỗi lần hắn nhìn lén ta, ánh mắt đều nhìn chằm chằm đến mức không nhúc nhích chắc!
Tiêu Hành thấy không giấu được, vội vàng xin lỗi ta.
"Hoàng hậu quả nhiên là thần tiên, cái gì cũng không giấu được nàng, nhưng cũng là vì trẫm tránh bị thúc giục tuyển phi!"
“À! Bổn cung còn chưa tính chuyện lần đầu tiên gặp mặt ngươi đã chê ta xấu muốn chém đầu ta đâu!”
Tiêu Hành đặc biệt chột dạ: "Cái kia, ai bảo trẫm có danh hiệu khắc thê, trong một đám quái dị, Hoàng hậu ăn mặc đẹp như vậy, ai cũng sẽ cảm thấy rắp tâm bất lương.”
“Hơn nữa trẫm biết rõ Thái hậu nhất định sẽ chọn nàng. Bây giờ ngẫm lại, trẫm cảm thấy may mắn khi Hoàng hậu là thần tiên, cho dù thật sự kéo nàng đi chém đầu, nàng cũng sẽ không chết.”
Còn nhắc tới thần tiên!
Ta rất muốn đạp hắn một trận.
Nhưng Tiêu Hành có đôi khi cố chấp đến mức khiến người ta hói đầu.
Cho đến khi tóc hắn hoa râm, nói chuyện cũng sắp không lưu loát.
Vẫn cầm lấy tay ta hỏi.
"Hoàng hậu, không phải nàng… nàng là thần tiên sao? Sao cũng sẽ già đi?"
“Hoàng hậu, nàng không cần lo lắng cho trẫm, trẫm chỉ cần nàng vĩnh viễn trẻ trung khỏe mạnh, là đủ rồi.”
Ta thở dài.
Trong tay gian nan ngưng kết ra tiểu thủy cầu, tiểu hỏa cầu, tiểu phong nhận.
“Thấy chưa, thật sự ta không phải thần tiên, thật ra ta là ảo thuật. Ta thích cùng ngươi già đi.”
Cuối cùng Tiêu Hành xác định ta không phải thần tiên, giống như đặc biệt thỏa mãn.
Trên mặt lộ vẻ cười, vĩnh viễn nhắm mắt lại.
Ta ghé vào trong lòng hắn, rốt cuộc không nghe được tiếng tim hắn đập nữa.
Ta rút ra tất cả lực sinh mệnh của mình, nhếch khóe miệng cười nói: "Từ địa ngục tận thế cô độc xuyên tới, có thể gặp được ngươi, thật sự rất vui vẻ.”