Chương 3 - Bạo quân mắt mù!

[Zhihu] - Bạo quân mắt mù! - P3/4

Tác giả: Lạc Khê Nhi 洛溪儿

Nguồn: https://truyenne.net/section/1510741802517143552

Editor: Mai Thục Nhật

Ảnh: cre Pinterest

Bản dịch phi lợi nhuận, có thể sẽ có nhiều sai sót. Mong nhận được những góp ý từ mọi người!

---------------

15

Bởi vì bị Tiêu Hành quấn lấy không buông.

Ta đã trải qua những ngày được bảo vệ bởi ba tầng trong ba tầng ngoài.

Đầu Tiêu Hành có bả, vì bảo vệ tính mạng, vào triều đều mang theo ta.

Một đám triều thần đối với dáng vẻ sợ chết của Tiêu Hành lắc đầu thở dài.

Dáng vẻ tuyệt vọng của Thiên triều cũng thôi đi.

Ngay cả người cha hờ của ta, cũng khiếp sợ nhìn ta bị kéo lên long ỷ.

Chỉ dùng thời gian ba ngày.

Từ trong lời nói của đại thần chèn ép ta, ta đoán ra trên triều đình có ba cỗ thế lực.

Phái đám tham quan rục rịch của cha ta.

Phái Triệu tướng quân của nhà mẹ đẻ Thái hậu.

Phái Hoàng đế những năm gần đây mới đề bạt lên, không có bao nhiêu căn cơ.

Chậc chậc chậc.

Ta hơi thương hại Tiêu Hành.

Khó trách đối với lời nói của Thái hậu, hắn không dám phản kháng.

Tay Triệu tướng quân cầm năm mươi vạn đại quân hộ phù, tùy thời đều có thể tạo phản đạp hắn xuống long ỷ.

Chỉ có thể tùy ý hắn ta kiêu ngạo.

“Bệ hạ, Tây Bắc chiến loạn không ngừng, nhưng các tướng sĩ cũng đã đói đến chỉ có thể ăn cỏ, xin bệ hạ phê chuẩn ba mươi vạn quân nhu, khẩn cấp đưa đến Tây Bắc, tránh cho bọn Thát Đát thừa dịp cháy nhà hôi của.”

Triệu Tướng quân mới nói xong.

Chân Thừa tướng lập tức nói:

“Hiện nay cả nước đại hạn hán, năm nay lại chắc chắn không thu hoạch được gì. Nhất là dân chúng khu vực Trung Nam chỉ có thể ăn đất sét trắng. Ít nhất phải ba mươi vạn ngân khố cứu trợ thiên tai, mới có thể giải quyết khốn cục Trung Nam.”

Hộ bộ thấy vậy, lập tức khóc than.

Triều đình một mảnh ồn ào.

Ta trợn mắt há hốc mồm, không thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Hành khi quét về phía triều thần.

“Chờ một chút!”

Đột nhiên ta lên tiếng.

Đối mặt với sự bất mãn của các triều thần đồng loạt nhìn về phía ta.

Ta thản nhiên vuốt bụng mở miệng.

“Bạc trong quốc khố đều là lương thực của hoàng nhi trong bụng bổn cung. Các ngươi muốn ăn cái rắm gì? Dám tranh giành bạc với hoàng nhi!”

Phụt!

Bị quần thần cùng một giuộc tức giận mắng xuống long ỷ.

Ta luôn cảm giác được tiếng cười nghẹn của Tiêu Hành bên cạnh.

16

Đêm đó.

Ta đang ngủ say.

“Hoàng hậu, khụ, mau tỉnh lại! Khụ khụ, cháy rồi!”

Ban đêm cứng rắn lẻn vào tẩm cung của ta, Tiêu Hành quấn lấy muốn ngủ cùng ta hiện đang dốc sức lay tỉnh ta.

Ta mở mắt ra, phát hiện mình và Tiêu Hành đã bị lửa lớn bao vây.

Ngoại trừ cái giường dưới thân này, tất cả chung quanh đều là lửa cháy rừng rực.

Bên ngoài có thể nghe thấy tiếng la hét hoảng sợ và tiếng dập lửa ồn ào.

Nhưng xà nhà đều đã cháy đến sụp đổ, hoàn toàn không có chỗ trốn.

Chờ bọn họ dập lửa xong, ta và Tiêu Hành cũng sớm bị thiêu thành tro.

Tiêu Hành nhìn lướt qua bốn phía ánh lửa nóng, con ngươi sâu thẳm không giấu được lo lắng.

Hắn nắm chặt tay ta, giọng nói trầm thấp dễ nghe vỗ về.

“Nàng yên tâm khụ, khụ khụ khụ, trẫm nhất định sẽ để nàng sống sót ra ngoài.”

Tiêu Hành vẫn luôn tìm kiếm nơi có thế lửa yếu.

Mắt thấy lửa bốn phía càng lúc càng lớn, dùng chăn che ta lại, muốn kéo ta lao ra ngoài.

Kéo mạnh lên, ta kéo Tiêu Hành mang vẻ mặt hoang mang lên giường.

Dùng sức, hắn đè ta xuống.

"Hoàng hậu, chúng ta, khụ khụ sắp chết cháy, sao nàng còn nghĩ đến việc này? Nàng còn đang mang Hoàng nhi đấy!”

Tiêu Hành quy củ nằm ở trên người ta, bị sự im lặng của ta làm cho vội muốn chếc.

Ta không để ý tới hắn, quay đầu tiện tay ấn một cái hướng về phía tường.

Trên tường từ từ xuất hiện một cái lỗ vừa đủ cho một người chui ra.

Tiêu Hành thoáng chốc trừng to mắt, giống như đang chất vấn ta, đào lỗ chó lúc nào!

Mang theo Tiêu Hành đi nửa vòng vườn ngự uyển, mới muốn đi vào, loáng thoáng nghe được cung nhân bẩm báo.

“Thái hậu nương nương, không tìm được hài cốt của Hoàng hậu nương nương.”

“Thật sự là đáng tiếc, xem ra Hoàng hậu không tin thi cốt vô tồn, cũng không có cách nào thu gom tro cốt của nàng.”

Nghe Thái hậu vui sướng thương tiếc khi người gặp họa.

Ta bước lên và vỗ mạnh vào vai bà ta.

“Thái hậu nghĩ ta như vậy?”

Thái hậu cứng ngắc xoay người, nhìn thấy mặt ta đầy bụi đen, lộ ra hàm răng trắng noãn.

Trong nháy mắt thất thanh hoảng sợ thét chói tai.

“A! Ma!”

Hai mắt vừa mở đã bị dọa ngất xỉu trên mặt đất.

“A a a! Không xong rồi, Thái hậu lại té xỉu rồi!”

17

Tiêu Hành nói cho ta biết, kết quả điều tra cháy là ngoài ý muốn.

Vì ước mơ sớm được làm Thái hậu của ta.

Ta không thể khoanh tay đứng nhìn.

“Cho ta mượn tất cả thế lực của ngươi trong cung. Trong vòng hai tháng, ta sẽ không cho thích khách vào cung được!”

Tiêu Hành trầm mặc nhìn ta hồi lâu.

Như là hạ quyết tâm gì đó.

“Được!”

Ngày hôm sau.

Hoàng cung truyền ra tin Thái hậu bị bệnh.

Hoàng thượng có chỉ, vì để Thái hậu tĩnh dưỡng, bất luận kẻ nào cũng không được thăm.

Một tháng kế tiếp, hoàng cung luôn có cung nhân hoặc thích khách chếch ngoài ý muốn.

Một nhóm lại một nhóm cấm vệ quân bởi vì không dốc sức thủ hộ hoàng cung, bị tước chức giáng tội.

Ta đi thưởng hoa sen, có thể có năm cung nhân muốn đẩy ta xuống hồ nước, kết quả bị trượt chân chếch đuối

Ta dùng đồ ăn, mỗi ngày cung nhân thử đồ ăn cũng có thể ngỏm mười người.

Ta ngủ dậy, gian phòng đều có thể nhìn thấy nhiều thêm mấy thi thể của thích khách tự giết lẫn nhau.

Mỗi ngày Tiêu Hành đều run sợ nhìn từng thi thể bị khiêng đi.

Mạnh mẽ nuốt nước miếng xuống.

"Hoàng hậu, nàng thành thật nói cho trẫm, có phải nàng là thành viên cao cấp của một băng sát thủ không, sợ bại lộ thân thủ mới không cho trẫm ngủ cùng nàng?"

Ta liếc xéo hắn một cái: "Sợ?”

Tiêu Hành không chút do dự gật đầu: "Hoàng hậu, thật ra nàng muốn làm Thái hậu, không cần phải để trẫm chếch bất đắc tử kỳ, trẫm có thể trực tiếp truyền ngôi! Trẫm cũng muốn làm Thái thượng hoàng.”

Ta hơi buồn cười.

Đáy mắt Tiêu Hành rõ ràng ngay cả một tia sợ hãi cũng không có.

Trong khoảng thời gian này, thủ đoạn của ta ở trong cung quả quyết chặt phăng cái một.

Trước triều đình đã sớm nổ tung.

Tiêu Hành có thể chống đỡ áp lực đến bây giờ, đủ để chứng minh năng lực của hắn, so với tưởng tượng của ta mạnh hơn không ít.

Phải nói không hổ là hoàng đế sao? Dù là con rối, cuối cùng cũng là mãnh thú.

18

Một tháng sau.

Số người chết mỗi ngày càng ít.

Những gương mặt mới trong Hoàng cung ngày càng nhiều.

Mắt thấy hoàng cung bị ta hoàn toàn khống chế.

“Nương nương, đã xảy ra chuyện! Cả kinh thành đều nói người táng tận lương tâm, giam lỏng Thái hậu. Văn võ bá quan cả triều quỳ ở ngoài đại điện, thỉnh cầu xem xét bệnh tình Thái hậu, nếu không sẽ quỳ không dậy.”

“Thậm chí Triệu tướng quân còn tuyên bố Thái hậu bị hại chết, muốn mang binh đánh vào hoàng cung! Bệ hạ sắp không chịu nổi rồi.”

Nha hoàn tâm phúc của ta lo lắng bẩm báo tin tức mới tìm hiểu trở về.

Ta không hoảng hốt chút nào.

Ta thay triều phục hoàng hậu, mang theo một đám người đến tiền triều.

Đứng trên bậc thang cao cao tại thượng.

Ta âm dương quái khí nói: "Không phải chứ, không phải còn có người không biết Thái hậu đã sớm khỏi bệnh chứ. Bổn cung nghe nói có người nguyền rủa Thái hậu bệnh vặt không dậy nổi, thậm chí bệnh ngỏm rồi, còn muốn mang binh đánh vào hoàng cung? Có phải các ngươi muốn mượn chuyện soán vị đúng không!”

Tất cả các quan thần đều kinh ngạc nhìn về phía ta.

Bất ngờ ta nói trực tiếp như vậy.

Sắc mặt Tiêu Hành vốn đen kịt, lại dở khóc dở cười với ta.

Triệu tướng quân nhịn mức mặt đỏ bừng, lớn tiếng quát lớn.

"Câm miệng, đồ ác độc, nếu Thái hậu đã sớm khỏi bệnh, vì sao ngươi luôn không cho chúng thần yết kiến Thái hậu!"

Vẻ mặt ta vô tội: "Oan uổng chếch bổn cung. Muốn gặp Thái hậu lúc nào cũng có thể gặp. Không tin thì bây giờ Triệu tướng quân đi thử xem!”

Triệu Đại Phong lập tức muốn đứng dậy đi hậu cung.

Thấy một chút phản ứng ta cũng không có.

Ngược lại nhìn ta hoài nghi.

Giống như sợ ta bố trí cạm bẫy gì đó ở trong cung.

Hắn ta do dự hồi lâu, mới cẩn thận nói: "Xem ra chuyện Thái hậu bị giam lỏng là bịa đặt, đa tạ Hoàng hậu nương nương làm sáng tỏ lời đồn. Nửa tháng sau chính là sinh nhật Thái hậu, thần chờ tới lúc đó sẽ tự mình chúc thọ Thái hậu là được.”

Đây là uy hiếp ta phải làm cho Thái hậu xuất hiện trong tiệc sinh nhật.

Không đợi Tiêu Hành lo lắng ngăn cản, ta đã gật đầu.

“Đương nhiên.”

19

Triệu Đại Phong nói sinh nhật sẽ gặp lại Thái hậu.

Nửa tháng trước thọ yến, lại liên tiếp phái người vào cung tìm Thái hậu.

Sợ ta không biết bọn họ sẽ gây sự trong tiệc mừng thọ.

Ta lại không sợ dù chỉ một xíu.

Ngược lại âm ỷ chờ mong bọn họ còn có thể làm ra chuyện gì để ta giải sầu.

Đêm tiệc mừng thọ.

Ta và Hoàng thượng ngồi ở vị trí cao nhất.

Thái hậu thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt tràn đầy ác ý liếc ta.

Ngay cả trong yến hội không ít quan viên, cũng khó hiểu lại thương hại nhìn về phía ta.

Ta càng mong đợi bọn họ mang đến cho ta bất ngờ gì.

Bữa tiệc được quá nửa thời gian, ta chán lắm rồi.

Đột nhiên, cách hoàng cung không xa truyền đến tiếng sụp đổ đinh tai nhức óc.

“Không hay rồi! Xảy ra đại sự! Thái miếu không hiểu sao sụp đổ!”

Theo một tiếng kêu thê lương, toàn bộ người trong yến hội đều sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Triệu Đại Phong lập tức mở miệng: "Khâm Thiên Giám! Mau nhìn xem là chuyện gì xảy ra!”

Khâm Thiên Giám vội vàng hướng về phía đông nam, có khuôn có dạng bấm ngón tay tính toán.

Càng tính sắc mặt càng khó coi.

Đột nhiên nhìn ta, vẻ mặt hoảng sợ.

“Khâm Thiên Giám, ngươi nhìn hoàng hậu làm gì? Thái miếu là nơi cung phụng tổ tiên hoàng thất, vì sao đột nhiên đổ! Còn không mau thành thật nói.”

Vẻ mặt lời nói Thái hậu chính nghĩa thúc giục.

Tiêu Hành ý thức được điều gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Bỗng chốc hắn nắm lấy tay ta, muốn kéo ta đi.

Ta kéo ngược hắn lại.

Trò hay mới muốn trình diễn, gấp cái gì.

Vẻ mặt Khâm Thiên Giám sợ hãi chỉ vào ta nói:

"Trong huyết mạch hoàng thất, tà ma hung ác trà trộn vào, thèm ăn long khí, Thái miếu sẽ đột nhiên sụp đổ, là các tổ tiên hoàng thất phát ra cảnh cáo. Thần mới vừa tính toán hai lần, tà ma kia đều chỉ về phía hoàng hậu!"

Yến hội một mảnh xôn xao.

Nhiều người nhìn ta hoảng sợ.

Đột nhiên dáng vẻ Thái hậu như bừng tỉnh đại ngộ, sợ hãi chỉ về phía ta.

"Ai gia nhớ tới, hai tháng trước cung Phượng Tường cháy, rõ ràng hoàng hậu bị thiêu thành tro, lại đột nhiên xuất hiện sờ sờ lần nữa. Ai gia bị nàng đụng vào, đã ngã bệnh hồi lâu. Hôm nay xem ra, hoàng hậu thật sự là do tà ma biến thành!"

“Thần nữ làm chứng! Hoàng hậu trước mắt này chính là tà ma, trước khi nàng xuất giá toàn bộ hoa cỏ ở viện đều héo rũ, toàn bộ cá ở hồ nước cũng chết! Rất đáng sợ! Việc này người ở phủ Thừa tướng đều có thể làm chứng!”

Kế muội tốt của ta, vội vàng nhảy dựng lên chỉ ta.

Còn nháy mắt với Ngô Tử.

Ngô Tử vô cùng đau đớn nhìn ta một cái, cũng đứng lên.

“Thần cũng làm chứng. Hoàng hậu hoàn toàn không phải biểu muội thần quen biết trước kia, tính tình nàng thay đổi lớn tựa như hoàn toàn biến thành một người khác, thô bỉ vô tri, ác liệt ương ngạnh.”

Tiêu Hành nắm tay ta càng chặt hơn, sắc mặt đen như đáy nồi.

Ngược lại ta nhìn đến say sưa, thậm chí đặc biệt thức thời mà phụ ứng bọn họ.

"Ai nha, Hoàng hậu là ta đây vốn là tai họa vậy thì cần phải làm gì giờ nhỉ?"

Bị cướp lời thoại Thái hậu với đám người Triệu Đại Phong: "???"

20

Khâm Thiên Giám thiếu chút nữa bị lời của ta làm nghẹn họng.

Bị nháy mắt mới nhanh chóng nghiêm mặt tiếp tục.

"Bệ hạ, thần mới coi ra, năm nay cả nước đại hạn hán, dân chúng không thu hoạch được gì, đều là do Hoàng hậu hoá tà ma quấy phá. Chỉ có trước mặt toàn bộ dân chúng kinh thành, dùng lửa thiêu chết tà ma này, mới có thể giải cứu dân chúng trong nước sôi lửa bỏng!"

Khâm Thiên Giám mới nói xong.

Triệu Đại Phong lập tức phân phó nói: "Người đâu, bắt con tà ma hóa thành Hoàng hậu này lại, sáng sớm ngày mai đưa ra pháp trường hỏa hình xử tử trước mặt mọi người!"

Gã ta thừa dịp thị vệ Cung Yến mang vào, lập tức xông vào.

“Hoang đường! Trẫm xem ai dám động đến Hoàng hậu!”

Bỗng chốc Tiêu Hành đứng lên, bảo vệ ta ở phía sau.

“Hoàng hậu mang huyết mạch của trẫm, bất luận kẻ nào cũng không được thương tổn nàng. Hay là nói, di triệu của tiên đế mà các ngươi cũng muốn cãi lời?”

Lần đầu tiên ta phát hiện bóng lưng Tiêu Hành cao đến thế, không hiểu sao làm cho người ta có cảm giác an toàn.

Triệu Đại Phong với Thái hậu lắc đầu thở dài.

"Nhìn xem, nhìn xem, bệ hạ đều bị tà ma này mê hoặc đến điên đảo, mau mang bệ hạ xuống, để cao tăng tẩy uế cho bệ hạ!"

Triệu Đại Phong và Thái hậu định khống chế Tiêu Hành.

Ta cảm thấy nếu mình không lên tiếng nữa.

Triệu Đại Phong và Thái hậu có thể trực tiếp đạp Tiêu Hành, tự mình ngồi lên long ỷ.

Ta kéo Tiêu Hành sang bên cạnh, đứng dậy.

“Lần đầu Bổn cung thấy gian thần họa vì mưu quyền soán vị, có thể bố trí như vậy. Còn đặc sắc hơn so với thoại bản nữa đấy.”

“Không phải là muốn biết bổn cung có phải là tà ma hay không sao? Có thể, chư vị cũng không cần trở về. Ngày mai cùng đi pháp trường đi.”

21

Pháp trường.

Sáng sớm, ta chủ động dẫn các văn võ bá quan tới đây.

Thái hậu và Triệu Thái Phong thấy ta bị trói chặt trên thập tự giá như vậy.

Cực kỳ bất an, thỉnh thoảng lại muốn nhìn ta, còn bảo thị vệ nghiêm khắc tuần tra bốn phía.

Bên chân ta chất đống rất nhiều củi khô thấm qua dầu mè.

Khâm Thiên Giám còn sục sôi kích động dân chúng.

“Tên tà ma này vốn không phải người, nàng làm hại khiến cả nước đại hạn hán, sinh linh đồ thán. Còn mê hoặc bệ hạ, thiếu chút nữa lẫn lộn huyết mạch hoàng thất. Hôm nay thuận theo trời cao, mang nàng thi hành hỏa hình, triệt để tiêu diệt tà ma này.”

Tiêu Hành bị Thái hậu lôi kéo, sắc mặt đông cứng nhìn ta, yên lặng ở trong lòng nói: [Hoàng hậu, nàng bảo trẫm tin tưởng nàng!Nếu nàng dám có chuyện gì, trẫm sẽ không bỏ qua cho nàng!]

Dân chúng vây xem, vừa nghe đại hạn hán là bởi vì ta tạo thành.

Mọi người lòng đầy căm phẫn, thậm chí muốn ném trứng thối, rau củ vào ta.

May mắn Khâm Thiên Giám kịp thời mở miệng: "Giờ lành hành hình đã đến!”

“Chờ chút.”

Ta thừa dịp bọn họ yên lặng, mới từ từ mở miệng.

“Kẻ tà ma này còn muốn giở trò gì nữa.”

“Đừng vội, ta đang nhắc nhở các ngươi, các ngươi nghĩ sai một chuyện rồi.”

“Quả thật ta không phải là người. Bởi vì, ta là thần!”

Không khí pháp trường trở nên đặc biệt quỷ dị.

Mọi người hoàn toàn không nghĩ tới ta sẽ nói những lời này.

“Chân mỹ nhân, ngươi sợ tới mức hồ ngôn loạn ngữ rồi à? Đáng tiếc, chuyện đến trước mắt, ngươi nói cái gì cũng vô dụng.”

Thái hậu đắc ý nhìn ta, phun ra hai chữ: "Hành hình!”

Mắt thấy có người giơ đuốc đi về phía ta.

Ta vẫn đặc biệt bình tĩnh như trước.

“Đến đây đi, hôm nay ai có thể đả thương bổn cung một phân một hào, bổn cung đều bội phục các ngươi.”

Ta vừa dứt lời.

Một trận cuồng phong đột nhiên rít gào thổi đến.

Sau khi gió quỷ dị dừng lại, thì có dân chúng kinh ngạc chỉ vào thị vệ giơ đuốc.

"Nhìn kìa, lửa đã tắt rồi!"

Ta cười nói: "Thái hậu, Triệu tướng quân, thấy không, ông trời cũng không cho phép loạn thần tặc tử các ngươi đả thương ta.”

Thái hậu nghiến răng oán hận nói: "Hừ, trùng hợp mà thôi, tiếp tục đốt đuốc!"

Vừa mới châm lửa.

Gió mạnh một lần nữa kéo tới, đuốc một lần nữa tắt.

Dân chúng ở pháp trường hai mặt nhìn nhau.

“Thử một trăm lần, cũng vô dụng.”

Ta nở nụ cười: "Bổn cung hạ phàm chính là bởi vì nước Đại Tiêu bị đám người Chân thừa tướng, Triệu Thái hậu, Triệu tướng quân gây tai họa. Phái ta tới sửa trị bọn họ để nước Đại Tiêu trời yên biển lặng. Cho nên bổn cung không muốn chết, ai cũng không tổn thương được bổn cung chút nào.”

“Câm miệng! Yêu ngôn hoặc chúng, ai gia tự mình đến!”

Thái hậu tức giận đến lấy tấu chương đi tới trước mặt ta.

Trực tiếp đốt lửa bằng tấu chương.

Dầu trấu trên củi gặp lửa, bốc cháy dữ dội.

Thái hậu có chút điên cuồng cười ha ha: "Không phải ngươi nói không thương tổn được ngươi…”

Còn chưa nói xong, rầm rầm!

Mưa to tầm tã dội xuống dưới ánh mặt trời chói chang.