Chương 4 - Bao Nhiêu Lỗ Kim Mới Đâm Xuyên Một Cuộc Hôn Nhân

Tôi mở cửa ra, mẹ chồng tức giận vô cùng, chỉ tay vào tôi rồi mắng như tát nước.

“Chính cô tự xem lại đi! Gọi bao nhiêu cuộc rồi? Ở nhà làm chuyện gì đen tối không thể gặp người hả?”

Vừa chửi, bà ta vừa xồng xộc bước vào nhà.

“Mẹ, mẹ thay dép đi ạ.”

Thói quen ở nhà mẹ chồng cực kỳ tệ — bẩn, là nguyên nhân chính.

“Thay dép cái gì mà thay? Cô tưởng mình cao quý lắm à? Ở trong nhà cũng phải thay dép?” – mẹ chồng hất mạnh tôi ra một bên.

“Đúng đấy, lắm chuyện thật.” – bố chồng người nồng nặc mùi thuốc lá nói chen vào.

Tôi liếc nhìn lén ra cửa, trên nền gạch là mẩu thuốc ông ta vừa dụi tắt.

“Trịnh Địch đâu rồi?” – mẹ chồng gào lên.

“Cả đêm không về, con cũng không biết đi đâu nữa.” – tôi bất lực đóng cửa lại.

“Gì cơ? Cả đêm không về? Lại cãi nhau à? Cô làm phản rồi đấy à, dám đuổi con trai tôi đi?”

Mẹ chồng hùng hổ bước nhanh về phía tôi, quay đầu lại là lao thẳng đến.

“Nói đi, có phải cô làm chuyện gì mờ ám, khiến nó giận bỏ đi không hả?”

Mẹ chồng còn chưa nói hết câu, bố chồng đã bắt đầu lén lút lục lọi khắp nhà như thể tôi đang giấu ai đó trong phòng.

“Đàn bà mấy đứa học cao như cô, mưu mô lắm! Toàn là loại chẳng ra gì!”

Mẹ chồng bĩu môi nói, còn tiện thể trợn mắt một cái to tướng với tôi.

Bà ta thường xuyên nói: “Tôi mà không sinh sớm, đừng nói là đại học, tôi giờ chắc đã làm giáo sư rồi!”

Thực tế thì đến cả vặn bóng đèn theo chiều nào, bà ta cũng còn chẳng phân biệt được.

“Nếu hai người không tin, có thể xem camera trong nhà.” – tôi tức giận bế con lên, vẻ điên dại của mẹ chồng luôn khiến con tôi sợ hãi.

“Cái gì? Nhà cô còn lắp camera?” – mẹ chồng trừng mắt nhìn tôi như một con quỷ vừa chui ra khỏi quan tài.

“Chẳng phải hai người cũng lắp camera sao?”

“Chúng tôi là người già! Nhỡ có chuyện gì bất trắc trong nhà, Trịnh Địch còn biết mà lo!” – bố chồng nghển cổ lên cãi, trông chẳng khác gì con gà trống già trong nhà họ nuôi.

“Không được! Nhà các người lắp camera làm gì, tốn điện! Tháo hết cho tôi!” – mẹ chồng càng nói càng hăng.

Tháo camera?

Giờ mà tháo camera của tôi chẳng khác gì đòi mạng tôi!

12

Tôi ôm con đứng chắn trước mặt họ.

“Không được! Camera thì tốn được bao nhiêu điện chứ?”

“Tốn bao nhiêu cũng là con trai tôi trả tiền, cô có kiếm ra đồng nào đâu. Ông nó, tháo hết cho tôi!”

Dưới sự chỉ huy của mẹ chồng, bố chồng như được tiêm thuốc kích thích, lao thẳng lên định tháo camera.

Tôi đẩy mẹ chồng ra, muốn chạy đến kéo bố chồng lại.

Thấy không đọ nổi sức với tôi, mẹ chồng giận tím mặt, gào lên như phát điên.

“Trời ơi giết người rồi! Ông nó mau cứu tôi, cứu mạng với, có người giết người đây này!”

Bố chồng nghe thấy tiếng gào như lừa cái của bà ta thì lập tức hăng lên.

Ông ta đá tôi một cú thật mạnh.

Tôi cố ôm chặt lấy con, nhưng lại không thể bảo vệ được chính mình.

Một tay tôi ôm con, tay kia che đầu thằng bé, ngã ngồi thẳng xuống đất.

Xương cụt đau buốt đến thấu tim gan.

Bố chồng vậy mà còn trực tiếp ngồi đè lên người tôi.

Hắn nhìn chằm chằm vào mặt tôi, cười nham nhở: “Bà nó, bà đi tháo camera, tôi sẽ canh con tiện nhân này.”

“Được lắm!” – mẹ chồng hào hứng đáp lời, cầm lấy chiếc ghế bên cạnh, giẫm lên rồi thô bạo tháo tung chiếc camera xuống.

“Xem còn cái nào trong phòng ngủ không, tháo nốt cho tôi!”

“Rõ rồi!”

Bọn họ tháo sạch toàn bộ camera trong nhà.

Lúc này, bố chồng mới hài lòng bước xuống khỏi người tôi.

Cơn giận trong lồng ngực tôi hoàn toàn lấn át mọi cơn đau thể xác.

Cảm giác nhục nhã như thiêu đốt trong dạ dày, cháy rực từng tấc ruột gan.

Mẹ chồng ném chiếc camera vừa tháo xuống ngay trước chân tôi.

Bà ta nở nụ cười như một kẻ chiến thắng.

“Nhà này, tôi mới là người quyết định.” – bà phủi bụi trên tay, rồi nói tiếp – “Nhưng hôm nay đến tìm cô, không chỉ vì chuyện này.”

13

Tôi ôm đứa con đang khóc thét vì hoảng sợ, cố gắng đứng dậy khỏi sàn nhà.

“Khóc cái mẹ gì mà khóc!” – bố chồng gầm lên một tiếng, khiến con tôi lập tức nín bặt vì sợ.

Tôi thực sự muốn đá cho hai lão già này một phát chết luôn!

Nhưng tôi không thể.

Chỉ hy vọng em trai tôi đủ nhanh trí.

Tôi liếc nhìn về phía ghế sofa.

Có bố chồng làm chỗ dựa, mẹ chồng càng thêm đắc ý.

“Thằng bé biết đi rồi, tôi thấy cũng dễ trông hơn, thân già này trụ được.”

Bà ta lại còn lắc đầu lắc cổ cười khoái chí.

Tôi theo phản xạ ôm chặt lấy con trai, nghiêng người bảo vệ nó, ánh mắt không rời khỏi bà ta một giây.

Thấy tôi cảnh giác như vậy, mẹ chồng hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ.

“Tôi làm thế là vì tốt cho cô thôi. Từ hôm nay, tôi sẽ là người trông cháu đích tôn của tôi.”

Bà ta liếc mắt ra hiệu với bố chồng, ông ta liền tiến lên, đưa hai tay ra định ôm lấy con tôi.

“Ngày mai cô ra ngoài kiếm việc đi. Sau này, mỗi tháng đưa cho tôi tám ngàn tiền thuê bảo mẫu.”

“Không được!” – động đến tôi thì còn nhịn, nhưng động đến con tôi thì tôi sẽ liều với các người!

“Tôi có thể tự chăm con, tôi không cần bảo mẫu gì hết!”

“Cô muốn chúng tôi phải ra tay cướp đúng không?” – mẹ chồng lại hiện lên khuôn mặt như ác quỷ.

Tôi ôm con chạy về phía cửa.

Bố chồng bước nhanh như tên bắn, chộp lấy cổ áo tôi.