Chương 3 - Bão Mặt Trời và Những Kẻ Bị Bỏ Rơi
Nhưng giá cả leo thang, vật tư ngày càng cạn kiệt — đến lúc nào đó, con người sẽ mất kiểm soát.
Và khi trật tự sụp đổ, hỗn loạn sẽ bắt đầu.
Tôi dùng chiếc nhẫn cầu hôn đổi được hai hộp thuốc cảm tại hiệu thuốc.
Chưa kịp ra khỏi cửa, đã nghe phía trước vang lên tiếng thét chói tai, sau đó là tiếng súng, tiếng người gào thét hỗn loạn.
Tôi đứng chết lặng nơi cửa hiệu thuốc, nhìn về phía góc đường nơi ngân hàng đang bị đập phá.
Một nhóm người điên cuồng đập nát cửa kính.
Tôi thấy rõ ràng: một bảo vệ ngân hàng bị chém đứt cả bàn tay bằng dao làm bếp.
Tiếng hét thảm thiết vang lên rợn người.
Người chạy tán loạn, máu me và xác chết đầy đường.
Tôi níu chặt khung cửa, toàn thân run rẩy, tay chân lạnh buốt.
Nó… đã bắt đầu rồi.
Điều tôi lo sợ, cuối cùng đã thành sự thật — thật sự có người đi cướp ngân hàng.
Tôi ôm chặt hộp thuốc cảm, chạy trối chết.
Tiền tệ rất nhanh sẽ trở nên vô dụng.
Khi tài nguyên càng lúc càng khan hiếm, thì mạng người… cũng chẳng khác gì cỏ rác.
6
Ảnh hưởng tốt thường thẩm thấu chậm rãi, còn ảnh hưởng xấu thì luôn mang theo sức hủy diệt.
Kể từ vụ cướp giết đầu tiên, cảm xúc bị kìm nén của đám đông như bùng phát, nhanh chóng trượt vào trạng thái điên loạn.
Chủ siêu thị bị người ta chém trọng thương.
Từ cửa sổ tầng tôi đang ở, có thể nhìn thấy ông ta rên rỉ trong đống rác ở góc phố.
Tôi siết chặt chiếc chân ghế gãy trong tay, nhét thêm một con dao gọt trái cây vào ba lô, hít một hơi thật sâu rồi lại bước ra khỏi nhà.
Cơn cảm cứ lúc có lúc không, kéo dài mãi chưa dứt. Tôi nghi ngờ cơ thể mình đã bị tổn thương do bức xạ mặt trời.
Qua thời gian quan sát, tôi đã dần nhận ra được sự khác biệt giữa buổi sáng và chiều.
Giờ đây, vào thời điểm nóng nhất trong ngày, nhiệt độ có thể lên gần 60°C.
Lúc đó gần như không ai ra đường, còn ban đêm thì hạ xuống khoảng 40°C — vẫn rất nóng, nhưng ít ra đỡ hơn và không có tia UV chiếu trực tiếp.
Dĩ nhiên, đêm tối không điện đồng nghĩa với việc an toàn cũng giảm đáng kể.
Toàn bộ vật tư của tôi đã cạn sạch, buộc phải bước ra khỏi nhà, đối mặt với một thế giới đang phát cuồng.
Từ khoảnh khắc đó, luật pháp và đạo đức không còn giá trị.
Đi được một đoạn, tôi bắt đầu choáng váng.
Khi nhiệt độ ngoài trời vượt quá 37°C, cơ thể rất khó tự tản nhiệt, ở lâu sẽ gây sốc nhiệt, dễ dẫn đến tử vong.
Dựa theo thể trạng bản thân, tôi đoán mình có thể chịu đựng được khoảng nửa tiếng.
Thời điểm này ít người ra ngoài, giảm được nguy cơ từ con người, nhưng lại tăng rủi ro từ môi trường.
Tôi tăng tốc băng qua ngã rẽ.
Chủ siêu thị nằm trong đống rác đã tắt thở, máu ở đùi khô đọng lại thành từng mảng, da đen đỏ bất thường.
Dù đã chuẩn bị tâm lý, lòng tôi vẫn lạnh toát.
Không còn thời gian buồn bã.
Cửa siêu thị là một bãi hỗn độn: thùng giấy, rác rưởi, vài người ngã sóng soài.
Tôi rút dao từ ba lô ra, buộc lại dây giày, rồi thận trọng bước vào.
Tôi cực kỳ căng thẳng, tim đập như trống trận.
Tôi không chắc, nếu bị đe dọa đến tính mạng, mình có thể ra tay giết người không.
Càng đi sâu, không khí càng oi bức.
Quạt thông gió không hoạt động, bên trong ngột ngạt đến nghẹt thở.
Ở đây chẳng khá hơn ngoài kia là bao.
Kệ nước suối trống trơn, quầy nước giải khát cũng sạch bóng.
Tôi ôm hy vọng cuối cùng nhặt một chai sữa bò, vừa mở nắp, mùi chua nồng nặc khiến tôi suýt ngã ngửa.
Hỏng rồi.
Sữa đã thiu. Còn sữa chua thì… khỏi thử.
Siêu thị này rõ ràng đã bị cướp sạch.
Thức ăn còn sót lại chẳng được bao nhiêu.
Tôi lục tìm mãi, chỉ thấy vài lọ tương ớt Lão Can Ma, ba gói mì rau chân vịt.
Có rong biển… thôi cũng tạm nấu súp được.
Nấm hương khô… không có nước ngâm thì chẳng làm được gì, nhưng vẫn nhét vào ba lô.
Cuối cùng tôi cũng tìm được một cái lu lớn, mở nắp ra — bên trong là một lu ớt xay đã mốc meo.
Tôi gần như muốn phát điên.
Không còn gì có thể ăn được nữa sao?
Tôi gom đại một ba lô hỗn độn, nhưng đáng tiếc là không có nước.
Không cam lòng, tôi tiếp tục lục soát.
Trong một căn phòng nhỏ cạnh thang máy, tôi tìm thấy một bình nước úp trên máy nóng lạnh.
Có vẻ là văn phòng mini, trong ngăn kéo còn có hai bao thuốc Trung Hoa.
Tôi không hút thuốc, nhưng có thể dùng để trao đổi.
Tôi đeo ba lô cồng kềnh, vác theo bình nước rời khỏi siêu thị.
Từ xa, ở ngã rẽ, có bảy tám người đang kéo hai xe đẩy nhỏ tiến lại gần.
Ánh nắng chiếu xuống, phản chiếu lên đám dao rựa trong tay họ, sáng loáng đến rợn người.
Tôi giật thót, chẳng nghĩ nhiều lập tức quay đầu chạy.
Trong siêu thị có rất nhiều dấu vết kéo lê — lượng vật tư lớn thế không thể hết sạch trong nửa ngày nếu không có ai chiếm giữ.
Chắc chắn có người đã chiếm siêu thị này.
Tôi cắn răng, vác nước chạy trối chết, lòng đau như cắt.
Khi con người tụ tập lại thành nhóm, đó là điều bình thường.
Nhưng trong thời điểm hỗn loạn này, việc tụ tập đồng nghĩa với hiểm họa.
Chiếm núi làm vua — giờ phải gọi là chiếm siêu thị làm vua.
Chạy dưới trời nóng đúng là cực hình.
Mấy người kia rượt theo một đoạn rồi bỏ cuộc, phía sau họ vẫn gào lên chửi bới.
Không cần đoán cũng biết chẳng phải lời tốt đẹp gì.