Chương 2 - Báo Giá Đẫm Máu
“Chồng tôi bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, bác sĩ bảo nguy hiểm bất cứ lúc nào, vậy mà cô lại đòi hai trăm ngàn mới chịu giúp! Đêm về cô ngủ yên được à? Máu của cô làm bằng vàng chắc?!”
Từng câu từng chữ như lưỡi dao cùn cứa vào thần kinh tôi.
Đặc biệt là câu “máu của cô làm bằng vàng chắc”, giống hệt lời chất vấn đêm qua của Lý Hạo.
Đúng vậy, máu tôi không phải làm bằng vàng, nhưng nó là một phần cơ thể tôi, là thứ duy trì sự sống của tôi.
Cớ gì các người mặc định tôi phải cho không, phải cung phụng vô điều kiện, như thể đó là bổn phận?
Tôi nghiêng người, né khỏi ánh nhìn săm soi xung quanh, đồng thời bấm nút ghi âm trên điện thoại.
“Bác gái, có chuyện thì nói chuyện, chửi bới không giải quyết được gì đâu.” Giọng tôi bình thản như đang bàn chuyện thời tiết.
Chính sự điềm tĩnh của tôi lại càng khiến bà ta nổi điên.
“Giải quyết cái gì?! Hai trăm ngàn! Sao cô không đi cướp luôn đi?! Cô muốn đẩy cả nhà tôi vào chỗ chết đúng không?!”
“Hồi đó cho cô hiến máu là coi trọng cô đấy! Là cho cô tích đức hành thiện! Cô đúng là không biết điều!”
Một câu đó đã châm ngòi cho cơn giận tôi dồn nén cả đêm.
Coi trọng tôi?
Thì ra trong mắt họ, sự hy sinh của tôi chỉ là một kiểu ban ơn?
Tôi lạnh lùng ngắt lời:
“Lần đó tôi đi hiến máu là vì tôi có lòng, không phải nghĩa vụ. Các người đến một câu cảm ơn cơ bản còn không buồn nói, giờ còn mặt mũi nào đến đòi hỏi tôi?”
Đầu dây bên kia, Triệu Tú Mai rõ ràng khựng lại một giây, rồi lập tức chuyển sang gào thét mất kiểm soát:
“Tôi mặc kệ! Hôm nay cô nhất định phải tới bệnh viện! Nếu cô không đi, tôi sẽ đến công ty cô làm loạn, để mọi người đều biết bộ mặt thật của cô — vì tiền mà bỏ mặc mạng người! Đồ máu lạnh không có nhân tính!”
“Cô chờ đó! Tôi đến ngay! Tôi sẽ khiến cô không còn chỗ dung thân, thân bại danh liệt!”
Bà ta rít lên như hóa điên, giọng ngày càng bén nhọn, xuyên vào màng nhĩ như kim châm.
Tôi siết chặt ống nghe, từng chữ từng câu đáp lại:
“Mời đấy. Vừa hay để mọi người cùng xem, ai mới là kẻ máu lạnh — người nửa năm không hỏi han lấy một câu, chỉ đến khi cần máu mới nhớ tới người khác.”
“Còn nữa, tất cả những gì bác vừa nói, bao gồm cả lăng mạ và đe dọa, tôi đã ghi âm lại đầy đủ.”
“Nếu cần thiết, tôi sẽ giao bản ghi âm này cho luật sư của tôi.”
Điện thoại bỗng chốc im bặt — chỉ còn tiếng thở hổn hển tức tối của Triệu Tú Mai vang lên khe khẽ.
Tôi không để bà ta nói thêm lời nào, dứt khoát cúp máy.
Tôi đổi tên file ghi âm thành “Lời đe dọa của Triệu Tú Mai”, rồi tải lên lưu trữ trên đám mây.
Tôi biết, cơn bão thật sự còn đang chờ phía trước.
Họ sẽ không dễ dàng buông tha.
Và tôi, cũng đã sẵn sàng tiếp chiêu đến cùng.
03
Văn phòng yên ắng đến kỳ lạ.
Tất cả mọi người đều giả vờ bận rộn với công việc của mình, nhưng vô số ánh mắt như những sợi chỉ vô hình từ khắp bốn phương tám hướng chụp tới, đan thành một tấm lưới dày đặc khiến tôi nghẹt thở.
Lý Hạo hôm nay mặc một chiếc áo thun bạc màu, tóc tai rối bù, mắt đỏ hoe, quầng thâm dưới mắt đậm như mực.
Anh ta không ngồi ở bàn làm việc của mình mà đứng trong phòng pha trà, luân phiên “than thở” với từng đồng nghiệp.
Tôi đứng dậy lấy nước, vừa đi ngang đã nghe thấy tiếng “nghẹn ngào” được che giấu kỹ càng.
“…Bố tôi vẫn còn trong ICU, bác sĩ nói rất xấu… thật sự tôi không còn cách nào…”
“Tôi coi Chu Nhiên là bạn thân nhất… lần trước cô ấy giúp không chút do dự, tôi cứ nghĩ lần này cũng vậy…”
Anh ta dừng lại rất đúng lúc, rồi thở dài thật nặng, giọng nói tràn đầy bất lực và thất vọng.
“Ai ngờ… lần này cô ấy mở miệng đòi hai trăm ngàn. Cô ấy nói thiếu một xu cũng không được. Với cô ấy, mạng của bố tôi chỉ đáng giá chừng đó thôi…”
Một nam đồng nghiệp thân thiết vỗ vai anh ta, bức xúc nói: “Cái này là thất đức thật rồi đấy! Lợi dụng lúc người khác hoạn nạn!”
Một nữ đồng nghiệp cũng phụ họa: “Đúng đó! Bình thường nhìn Chu Nhiên hiền lành, ai ngờ tâm lại độc đến vậy. Cái này là mạng người mà!”
Lý Hạo ngước đôi mắt đỏ ngầu lên, cảm kích nhìn họ, sau đó quay sang liếc tôi một cái đầy căm hận xen lẫn uất ức.
Anh ta đã thành công trong việc xây dựng hình ảnh một đứa con hiếu thảo bị bạn bè phản bội, bất lực giữa cơn hoạn nạn.
Còn tôi — chính là kẻ thừa nước đục thả câu, máu lạnh vô tình, không có nhân tính.
Tôi cầm ly nước quay về chỗ, cảm giác sau lưng bị hàng loạt ánh mắt khinh miệt và xét nét dán chặt.
Một nữ đồng nghiệp trước giờ vẫn thân thiện với tôi, ôm chồng tài liệu đi ngang.
Cô ta hừ mạnh một tiếng, không lớn nhưng đủ vang trong văn phòng yên ắng.
Sau đó, như thể không đứng vững, cô ta cố tình làm rơi một nửa tài liệu lên bàn tôi, hất đổ luôn cả ly nước.
Nước ấm tràn ra, thấm ướt bàn phím và tấm lót chuột của tôi.
“Ôi, xin lỗi nha.” Cô ta nói mà không chút áy náy, vừa nói vừa thong thả cúi xuống nhặt giấy, từ đầu đến cuối không liếc tôi lấy một lần.
Tôi lặng lẽ cầm khăn giấy lau nước, không nói gì.
Tôi biết — mình đã hoàn toàn bị cô lập.
Đúng lúc đó, điện thoại nội bộ của trưởng phòng Vương vang lên, gọi tôi đến văn phòng.
Tôi đi thẳng vào.
Trưởng phòng Vương ra hiệu mời ngồi, khuôn mặt đầy vẻ “thương tình chân thành”.
“Tiểu Chu này, chuyện nhà Lý Hạo tôi cũng nghe qua rồi.”
Ông ta đan hai tay lên bàn, người hơi nghiêng tới, ra dáng muốn “gỡ rối” giúp tôi.
“Đồng nghiệp với nhau, giờ người ta gặp chuyện khó khăn lớn như vậy, giúp một tay cũng là chuyện nên làm. Đây không chỉ là giúp Lý Hạo, mà còn là giữ gìn đoàn kết của cả phòng ta.”
Tôi cố gắng giải thích: “Trưởng phòng Vương, chuyện không như họ nói đâu. Nửa năm trước tôi đã hiến máu một lần rồi, họ…”
Ông ta lập tức giơ tay ngắt lời, vẻ mặt có phần mất kiên nhẫn — hoặc nói đúng hơn, ông ta chẳng hề quan tâm đến sự thật.