Chương 35 - Bảo Bối Nhỏ Của Lâu Kiêu

– Ý… anh là..

Lưu Hạo khựng người nghệch mặt ra giương đôi mắt nhìn chằm chằm, thay khóa cửa cho Cổ Lạc Hỵ, nhưng Lâu Kiêu vẫn có thể ra vào thì chỉ bằng không thay luôn còn hơn.

Làm bằng hình thức há chẳng phải đang lừa có nhóc Cổ Lạc Hy

Lâu Kiêu không kiên nhẫn giải tỏ, hẳn khua tay:

– Tóm lại cử làm như thế đi! Qua mặt cô nhỏ là được.

– Vâng, em hiểu rồi thưa anh!

Lưu Hạo gãi gãi đầu, nghe hắn bảo thế anh cũng chỉ đành gật đầu tuân lệnh làm. Lâu Kiều không nói thêm gì, rảo bước đi vào phòng riêng. Lưu Hạo trầm mặc ngoảnh mặt quan sát theo.

Trông điệu bộ này… Đêm qua! Lâu Kiêu ngủ ở phòng Cổ Lạc Hy sao? Gần đây, xem ra mối quan hệ đã tiến triển tốt hơn rất nhiều. Đang lan man suy ngẫm, thím Hạnh bên trong bước ra, rôm rả cười hiền chào.

– Câu Hạo sang, sẵn vào ăn sáng luôn nhé?

Anh hoàn hồn lập tức thu liềm cảm xúc quay đầu lại, Lưu Hạo mỉm cười không chối từ gật đầu đồng ý. Thím Hạnh nghĩa nhìn lên tầng hai, gương mặt thím vẫn duy trì sự vui vẻ thỏ thẻ bảo:

– Dạo gần đây mối quan hệ của cậu Kiêu và cô Lạc Hy tốt lắm.

– Vâng.

Lưu Hạo cười cười gật gửi Anh cũng không hỏi nhiều chuyện liên quan đến hần. Dẫu sao, đây cũng là việc cá nhân, hơn nữa nếu tâm trạng Lâu Kiêu vui vẻ hiển nhiên đám nhóc trong căn cứ dễ thở một chút.

Lưu Hạo bước vào bàn ngồi trước.

Chừng một lát sau, Có Lạc Hy chậm chạp trở xuống lầu. Lâu Kiêu cũng vừa hay từ phòng

bước ra, anh vừa định đứng dậy liền thấy hần phất tay ngụ ý bảo ngồi ăn, Lưu Hạo mặc

nhiên ngồi lại vào ghế ăn tiếp, vừa ăn bánh canh thím Hạnh nấu ngon lành, vừa lia mất

quan sát Lâu Kiêu đang dỗ dành cô nhỏ.

– Em đừng xị mặt nữa? Lát sẽ có người đến thay rồi.

Lưu Hạo nghe suýt nữa sặc.

Thay hình thức? Thay cũng như không thay đấy hả?

Cổ Lạc Hy mim mìm đôi môi, nhìn hắn nhưng không phản ứng gì. Lâu Kiêu cười cưng chiều, bàn tay to lớn vươn ra, nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc cô, nói tiếp:

– Mau vào ăn sáng đi! Lát em theo tôi.

Cô nghiêng đầu, thắc mắc:

“Chú muốn đưa tôi cùng đi đâu sao?”

ان

“Là chỗ nào thế a?”

– Khu bắn súng! Hôm nay tôi có hẹn với Joyce, muốn đưa em đi để khuây khỏa.

Cổ Lạc Hy hơi rùng mình trong đầu ngay lập tức nhỏ đến cải hôm trong nhà hần nổ súng, âm thanh đó kỳ thực khiến cô có chút khiếp đảm. Bản thân cũng không có ý muốn học những bộ môn nguy hiểm đấy. Dự định xin hắn không đi, nhưng còn chưa kịp làm gì Lâu Kiều đã chen vào.

Hắn cười:

– Không đảng sợ như em đang tưởng tượng đầu, vậy nên không cần phải dè chừng. Rất thú vi

Có nghe thế chỉ biết âm thầm thở ra một hơi. Dù sao Lâu Kiêu đã quyết, cô biết mình cũng không lay chuyển được, bởi vậy gật đầu vâng lời, ngoan ngoãn mà đồng ý.

Lâu Kiêu hài lòng, xoa xoa đầu cổ:

– Ngoan! Vào trong ăn sáng đi em!

Cô gật gật, song cùng hắn bước vào ngồi xuống bàn ăn.

Dùng bữa sáng xong xuôi! Nghỉ tầm một chốc nhằm cho xuôi thức ăn Lạc Hy mới quay lên phòng thay bộ quần áo thoải mái khác. Và lại, trong thư phòng làm việc, Lâu Kiều và Lưu Hạo vẫn còn bàn việc vì thế cổ cũng không cần quá gấp gáp vội vàng.

– Lạc Hy, để thím tết tóc cho con.

Cổ Lạc Hy nở nụ cười, ngồi yên xuống để thím Hạnh làm, ngón tay thím vừa cần thận vén tóc có vừa hiền hòa bảo.

– Lâu lâu ra ngoài cho khuây khỏa Lạc Hy, ở nhà riết sẽ tù túng.

Cô chậm rãi ghi vào giấy:

“Vâng ạ.”

– Chừng nào về thì ăn chè của thím hen, thím có nấu sẵn cho con.

“Vâng ạ, con cảm ơn thím.”

Cô đưa mảnh giấy lên, xong lại để xuống ghi thêm.

“Chú Kiêu đã đồng ý cho con thay ổ khóa mới!”

Thím Hạnh bật cười, đầu hơi cui củi thủ thì dò hỏi:

– Lạc Hy, con không thích cậu Kiêu vào phòng hửm?

Mấy ngày hôm nay… thím để ý đều thấy Lạc Hy nhắc đến vấn đề này, cơ mà Lâu Kiêu thì ngược lại luôn hời hợt, toàn sẽ lờ đi. Cuối cùng cũng đồng ý rồi sao? Cô nghe thím Hạnh hỏi chợt da mặt thoáng ứng ứng đỏ lên, râm ran nóng.

Kỳ thực, ngoài việc buổi đêm Lầu Kiêu như thói quen ra vào phòng cô thường xuyên, thì hắn

còn một sở thích, đó là “Hôn”. Đột nhiên nghĩ đến khiến cô không khỏi ngượng ngùng. Chỉ

cần ở riêng, hần đều muốn hôn cô, không hôn môi thì sẽ thơm má, lắm lúc hắn làm cô cực kỳ

xấu hổ, cô đã cần trả tuy nhiên không ăn thua gì với hắn,

Mà ngược lại sự thay đổi chống cự biết đáp trả người khác, làm người đàn ông đó càng vui.

Cô thở dài, vừa định ghi ra giấy thì bỗng dưng cánh cửa phòng ngủ của cô bị mở ra. Lâu Kiều

thong dong, ung dung đi vào.

– Lạc Hy, xong chưa em?

Thím Hạnh gật đầu, gấp gáp lên tiếng:

– Dạ! Dạ! Xong rồi đây cậu Kiều.

Thím Hạnh thoăn thoắt lấy thun buộc lại tóc. Lạc Hy cũng thu hồi ngòi bút, may mẫn vừa rồi

có chưa kịp ghi, kế ra tật xấu của hắn, ngộ nhỡ Lâu Kiêu thấy thì thế nào hắn cũng cáu bẩn.

– Lát nữa sẽ có người tới đây sửa lại khóa phòng Lạc Hy, thím cứ dẫn lên rồi để cho họ làm.

– Vâng, tôi nhớ rồi câu.

Lạc Hy phồng má, thầm thở phào nhẹ nhõm. Ở bên cạnh, thím Hạnh thu dọn khe khẽ nói

– Lạc Hy, đã xong rồi! Con mau theo cậu Kiêu đi!

Cô cưới củi đầu thay cho lời “cảm ơn” rồi đứng dậy đi đến chỗ hẳn. Lâu Kiêu nheo mắt nhìn, chăm chú đến mái tóc được vén gọn gàng của cô. Xinh đẹp lại dịu dàng. Hắn nhìn sang thím Hạnh, như muốn nói gì đó cơ mà lại thổi cùng Cổ Lạc Hy rời khỏi phòng bước xuống dưới lầu, bên ngoài Lưu Hạo đã đứng sẵn chờ

Lưu Hạo mở cửa mời, Cố Lạc Hy mỉm cười, xong cần thận ngói vào trong, theo sau cô nhỏ là Lâu Kiêu.

Xong xuôi, Lưu Hạo liền quay lại ghế lái, chiếc xe tức khắc rời khỏi biệt thự.

Thông thường mỗi khi theo Lâu Kiều ra ngoài Lạc Hy đều vô cùng hiểu chuyện ngoan ngoãn ngồi im trong xe. Thi thoảng hắn hỏi thì cô đại khái lắc đầu hoặc gật đầu là thôi. Nói thật, cô không hồ hời lắm, dù sao đi theo ít nhiều chỉ làm kẻ vướng víu chân tay hẳn.

Cô mím môi nhìn ra ngoài khung cửa bất chợt lại suy nghĩ vụ vớ

Mấy ngày trước đó, cô phong phanh vô tình nghe gã Tam báo cáo qua điện thoại, rằng đã có được tung tích của Tô Lịch, anh ta cũng bị nhiều chủ nợ đuổi dí, nhưng vì đang trong thời gian chặn đường hàng của Bạch Hiến Minh nên Lâu Kiều cũng tạm thời thả cho Tô Lịch chạy thêm vài ngày. Nhìn cái dáng vẻ cợt nhà thong thả của hắn thì chắc chân Tô Lịch sớm có ngày sẽ bị tóm ngay thôi.

Nhưng còn cha và người đàn bà đó giờ ở đâu?

Mặc dù có chút thắc mắc, nhưng mà trải qua từng ấy chuyện trong lòng cô bây giờ đã nguội lạnh hết hy vọng.

Thậm chí cô có chút tham lam, không muốn quay trở lại cuộc sống ngày trước. Chỉ cần nhắm mắt lại cô đã rùng mình khiếp sợ.

Cô ở với Lầu Kiêu thật sự rất tốt, một cuộc sống suốt 18 năm… cô chưa bao giờ dám nghĩ tới. Lắm lúc, còn khiến cô lầm tưởng mình đang mơ.

Lạc Hy lan man suy ngẫm, đến nổi xe đã đến nơi mà cô chẳng hề hay biết.

Hân quay đầu gọi cô 2-3 lần, Cổ Lạc Hy mới có phản ứng, cô giật mình quay lại.

Nhìn vành mắt hoen đỏ của cô, hắn nhíu mi lo lắng:

– Sao vậy em? Không khỏe chỗ nào hứm.

Cổ Lạc Hy dịu dàng lắc đầu:

“Không có.

– Vậy tại sao mắt lại đỏ lên?

“Tôi… chỉ là bị khô mất thôi!”

– Khô mắt?

“Vâng, mất tôi thi thoảng sẽ bị như vậy và đỏ lên, ít phút sau sẽ đỡ, chủ không cần lo đâu!”

Không ốn thì phải bảo tôi! Tôi đưa em về kiểm tra. –

“Vâng, cảm ơn chú

– Được rồi, chúng ta xuống thôi em.

Cổ Lạc Hy gật đầu, xong lẹ làng bước xuống xe sánh vai cùng hắn. Lâu Kiều nắm tay đưa cô vào bên trong, phía sau là Lưu Hạo. Càng vào sâu bên trong, tai cô liền nghe được những tiếng đùng đùng của súng nổ, bản thân không quen nên dọa cô có chút bị giật mình nhẹ.

Trước mắt, Joyce đang cùng một người đàn ông khác hưng phần thi bắn súng. Trông thấy Lâu Kiều, Joyce liền dừng tay nhoẻn môi cười.

– Đến rồi đấy à?

Ánh mắt Joyce chợt nhìn sang Cổ Lạc Hỵ. Vụ việc có liên quan đến hai anh em nhà họ Bạch, Joyce đã nghe tường tận cả, biết Lâu Kiêu ra tay cảnh cáo chả nhẹ nhàng gì, thú thực càng khiến Joyce đánh giá cô nhỏ này càng cao.

Đúng là không phải người tầm thường.

Nó làm anh ta không dám nghĩ rằng việc Lâu Kiêu tự dưng bao nuôi một cô bé là vì cảm nắng nữa, chính xác hơn, Cổ Lạc Hy thực sự chiếm lĩnh vị trí rất quan trọng trong lòng Lâu Kiêu.

Chưa bao giờ. Joyce thấy Lâu Kiêu vì đàn bà mà biến thành người như vậy.

Joyce mỉm cười:

– Chào em công chúa, em cũng đến đây hửm?

Nơi khỏe môi Cổ Lạc Hy hơi giương lên hiện nụ cười, cô dè dặt, nhã nhận củi đầu chào lại một cách rất từ tế, lịch sự.

Lưu Hạo gật đầu chào Joyce lẫn người đằng kial

Người đàn ông đi cùng hôm nay nghĩa đầu cười.

– Chà, nghe đồn cậu có bạn gái, đúng thật mỹ nhân!

– Bắc Dạ Xuyên, hôm nay cậu cũng có nhã hứng đến bắn súng?

– Tôi chỉ ghé một chút, rồi phải đi ngay.

Joyce thêm lời:

– Cậu ta và tạo đến lâu rồi. Trong lúc chờ mày và Lưu Hạo có bần mấy lần, nhưng mà… thủ thuật của cậu ta quá kém. Đang chờ Kiều đại ca với Lưu Hạo ra tay đây.

Bắc Dạ Xuyên bị kế xấu nhưng không giận, ngược lại thong thả cưới khả khá.

– Đôi tay này chỉ thích hợp chăm vợ con làm việc nhà thôi! Joyce, cậu còn chưa có gia đình. Joyce cảm thán đưa hai tay lên đầu hàng:

– Được! Được tôi thua.

Bắc Dạ Xuyên quét ảnh nhìn qua Cổ Lạc Hy, đôi môi mỏng khe khẽ cong cong, thẳng thắn hỏi

– Trẻ như vậy bạn gái cậu bao nhiêu tuổi rồi Kiêu?

-18.

Bắc Dạ Xuyên tức khắc ngỡ ngàng ra ngoài mặt, thái độ cực kỳ thích thú.

– 32 và 18…

Joyce phá cười lên khanh khách, như suy nghĩ tương thông liền đồng thanh nói cùng.

– Chải Chài Rất biết cách chọn lựa.

Trước lời trêu chọc của hai người bạn Lâu Kiêu vẫn tỏ ra ung dung bình thản, còn Cổ Lạc Hy da mặt mông sớm đã đỏ lựng lên đầy ngượng ngùng. Cô mím môi, ánh mắt khe khẽ quan

sát

Joyce bạn của Lầu Kiêu cô đã gặp vài lần, nhưng còn người đàn ông tên Bắc Dạ Xuyên thì

chưa từng, theo đánh giá của Lạc Hy thì người này trường thành, xem chừng tuổi tác lớn hơn

Lầu Kiêu một chút, dung mạo điển trai sáng sủa, cách nói chuyện tao nhã lịch thiệp.

Khác với Lâu Kiêu và Joyce.

Nhưng khi cả ba đứng chung, họ nói chuyện rất hợp.

Ở thêm chừng một lúc, thì Bắc Dạ Xuyên có cuộc gọi phải cáo từ rời đi trước. Cổ Lạc Hy liền được nghe Lâu Kiểu nói sơ qua đó là người cùng hợp tác làm ăn với hắn.

Bắc Dạ Xuyên là thương nhân thành đạt, đã có vợ và có con.

Cổ Lạc Hy nghe chỉ gật gà gật gù, Lâu Kiêu duỗi tay xoa đầu cô.

– Nào, sang đây tôi dạy em

Cô hoàn hồn xua xua tay khước từ: “Tôi… không biết, tôi không làm được!”

– Yên tâm, đã có tôi!

Không cho Lạc Hy có thì giờ. Hần đã nắm tay cô kéo đi. Cô tay chân lóng ngóng với những thứ nguy hiểm này.

Lâu Kiêu cấn thận dạy cô cách cầm súng đúng cách, hai thân thể kế cạnh sát sao. Lạc Hy loay hoay mãi, đổ mồ hôi mới có thể cầm nắm được, Lâu Kiêu cong môi cười cưới.

– Giỏi lắm, nhắm thẳng đến phía trước,

Lạc Hy chậm chạp làm theo. Lần đầu chẳng ai có thể thuần thục cho việc này.

Lâu Kiêu nắm giữ hai tay cô chỉ dẫn bóp cò, viên đạn phóng ra khiến Cố Lạc Hy như lần đầu tiên giật thót mình khiếp đảm. Nhưng rất may, xuyên suốt luôn có vòm ngực săn chắc của Lâu Kiều giúp cô tựa vào. Sau đó tiếng súng từ Lưu Hạo cùng Joyce cũng vang lên, bắn đúng hồng tâm.

Lâu Kiêu không mấy bận tâm, kiên nhẫn chỉ dạy cho có nhỏ trong lòng.

– Ngón tay em thả lỏng một chút, cứng như vậy một chốc em sẽ bị đau, khống chế lực, hai chân đứng vững. Nhắm thẳng đến bia. Bé cưng? Em phải giống như một con báo, ngắm chuẩn xác con mồi chuẩn bị tấn công.

Giọng nói trầm khản của Lầu Kiêu bên cạnh lọt vô tai cô. Cố Lạc Hy đã bắt đầu lắng nghe làm theo, tập trung cao độ cổ tay đã khống chế không còn run run lên.

Hắn nhếch môi:

– Bóp cò