Chương 34 - Bảo Bối Nhỏ Của Lâu Kiêu

Từ hôm Bạch Băng tới kiếm chuyện đến nay cũng đã hơn một tuần.

Vì lo cho an toàn của cô, bởi thế cô thấy hắn cho Lưu Hạo đến gần một thiết bị ở ngoài cổng, được kết nối trực tiếp đến căn cứ nơi phòng làm việc riêng của Lâu Kiều. Để hắn dễ dàng kiểm soát những ai ra vào.

Thi thoảng Lưu Hạo ghé qua có nhắc chuyện hai anh em nhà họ Bạch bữa rày không còn thấy nghênh ngang xuất hiện. Dường như đang ở ẩn, chuyện Lâu Kiều chặn đường hàng họ, khiến cho bên đó chật vật khổ sở trăm bề.

Hắn nghe thì chỉ nhếch môi cười khinh!

Cô chỉ phong phanh biết một chút, rồi cũng thôi chứ hoàn toàn không can dự vào.

Có điều… mỗi lần chạm mặt hắn, Lạc Hy lại ngượng, càng ngày, Lâu Kiều càng thể hiện tình cảm rõ ràng hơn với cô.

Được nuông chiều thành thử Lạc Hy đã thay đổi một chút về tính cách. Cô đã biết cấu bằn khi Lâu Kiêu làm không vừa ý. Đối với chút thay đổi này, hần hoàn toàn không chấp nhất, ngược lại còn vui vẻ.

Vừa mới sáng ra, Cổ Lạc Hy đã thẳng thừng đạp hắn xuống giường, đang ngủ ngon liền bị làm cho thức giấc, gương mặt hắn lơ mơ gãi đầu:

– Dậy rồi hả em? Chào buổi sáng bẻ cứng.

Cô nhìn hắn chằm chăm, chất vấn:

“Sao chú lại lẻn vào phòng chứ?”

– Tôi không lên, tôi vào quang minh chính đại, tôi đã hỏi ý em, là do em ngủ say không phản kháng.

Lạc Hy mím môi, cầm chiếc gối ném vào mặt hần rồi bước xuống giường đi vào phòng tắm.

Đó cũng là lý do cốt lõi vì sao cô bảo hắn thay khóa cửa hoặc cho cô sang phòng khác mà

hần không chịu, căn bản để dễ bề vào phòng có hơn.

Tuy rằng Lâu Kiêu không làm gì cả, nhưng cô vẫn rất ngại.

Bình thường hần vẫn hay gõ cửa trước khi bước vào, chỉ có buổi đêm khi cô ngủ trước, hắn

về muộn đều sẽ vào phòng cô như một thói quen. Hôm thì thăm cô một chút rồi rời đi, hôm

thì nhớ quả bản thân chịu không nổi sẽ ngủ lại. Nhưng tuyệt nhiên không táy máy chân tay,

hần cũng chỉ ôm Lạc Hy ngủ đến sáng. Hoàn toàn chưa đòi hỏi bất kỳ điều gì khiến cho Lạc

Hy sơ.

Nhưng dù là vậy, Lạc Hy vẫn rất ngưỡng.

Biết Cổ Lạc Hy dỗi, hắn lọ mọ đứng dậy bước đến gõ cửa gọi.

– Hy Hy, mở cửa đi em, bảo bối à?

Bên trong Lạc Hy chẳng thèm quan tâm, gần đây cô đã biết từ mặt hắn. Chỉ cần nguyên một

ngày cô đều không phản ứng với những gì hắn nói, người nào đó, lập tức sẽ sốt sắng.

Đây là chiêu mà thím Hạnh đã thỏ thẻ bảo cô.

– Bé à? Tôi sai rồi, tôi cho em thay khóa cửa nhé?

Giọng hắn nhẹ xuống:

– Ngoan, mở cửa cho ông đây ngắm em một cái, tôi lập tức gọi người đến thay khóa.

Nghe đến câu cuối cùng, Lạc Hy cũng chịu bước đến mở cửa, thấy cô nhỏ, hẳn thờ pháo, vươn tay xoa xoa má cô.

– Được rồi, tôi gọi người đến thay ổ khóa!

Cổ Lạc Hy gật gật đầu.

– Em vệ sinh cá nhân đi rồi xuống nhà ăn sáng,

Ngón tay khẽ khàng vẻo vào má cô một cái rồi quay người rời khỏi, Cổ Lạc Hy nghía đầu nhìn theo, chở bóng lưng hắn đi khuất, cô mới trở vào phòng toilet.

Lâu Kiêu bước xuống, vừa hay bên ngoài Lưu Hạo đi vào, anh cúi đầu:

– Anh Kiêu!

– Đến sớm thế?

-Anh Joyce hen anh tới chỗ bắn súng hôm nay, hơn nữa Bạch Hiền Mình muốn gặp anh.

Lâu Kiêu nhếch môi:

– Xuất viện rồi sao? Gọi nó đến chỗ bắn súng đi

– Vâng.

Hắn sực nhớ:

– Gọi người đến thay ổ khóa cửa trên phòng Lạc Hy.

– Vâng.

– Thay loại nào mà tao vẫn có thể ra vào được đấy.

– Dá?

– Thay hình thức thôi! Hiều chứ?