Chương 8 - Những Rối Ren và Sự Hiểu Lầm - Bảo Bảo , Bối Bối Và Bảo Bối

Sau lần say rượu ấy tôi và Thẩm Ngộ Dã chính thức sống chung một nhà.

Nhưng tôi cũng không nhắc một lời nào về đêm đó.

Vì tôi không phải Lọ Lem, cũng không có phép thuật biến hình nên làm sao xứng được với tình yêu của Hoàng Tử chứ?

Hơn nữa tôi cũng không dám yêu, tôi sợ tình yêu của mình rồi cũng thất bại như cha mẹ.

Không thể không nói tình yêu của thế hệ trước sẽ ảnh hưởng đến thế hệ sau rất nhiều.

Khi gặp lại nhau vào ngày hôm sau ở trường, anh đang chơi bóng chuyền.

Trường chúng tôi có một đội bóng chuyền, đừng nhìn vẻ bình thường “người sống chớ đến gần” của Thẩm Ngộ Dã mà lầm, thật ra anh ấy chính là “số 2” của đội bóng.

Những người chơi vị trí “số 2” này đa số đều thuộc dạng không từ thủ đoạn để thắng.

Tôi bỗng nhiên hiểu được câu nói anh ấy có thể giả vờ của Mạnh U.

Đang suy nghĩ, tôi vô thức bước vào sân, đứng một góc nhìn Thẩm Ngộ Dã giả vờ chuyền bóng rồi canh lúc đối phương giơ tay chặn chủ chốt lại thì xoay tay, trực tiếp đánh bóng qua lưới mà không bị ngăn cản.

Tiếng bóng chạm đất vang lên, các cầu thủ đối phương lập tức kêu lên, cười mắng Thẩm Ngộ Dã quả nhiên chơi bẩn.

Thẩm Ngộ Dã vẫn như thường lệ không có biểu cảm gì, nhưng ánh sáng trong mắt thể hiện rõ tâm trạng anh bây giờ rất tốt.

Anh xoay người định bước đến hàng ghế khán giả lấy nước nhưng khoảnh khắc nhìn thấy tôi anh liền dừng bước, khóe môi bắt đầu cong lên rồi chạy về phía này.

Giống như… mỗi lần Bảo Bảo cười ngây ngô nhìn tôi rồi chạy từng bước nhỏ đến.

Rất đáng yêu.

Tôi cắn môi thầm kiềm chế để khóe miệng không nhếch lên quá cao nhưng khi nhìn thấy anh ấy ngày càng đến gần thì không nhịn được bắt đầu căng thẳng.

Cuối cùng khi anh chạy đến trước mặt tôi, tôi căng thẳng đến mức đầu óc mơ màng, nói:

“Bảo Bảo, chạy chậm một chút.”

Nói xong toàn bộ sân vận động như bị ấn nút tắt tiếng, tĩnh lặng đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Một người trước giờ luôn bày mưu lập kế như Thẩm Ngộ Dã cũng bị lời nói của tôi làm cho hốt hoảng, lảo đảo.

Tôi vội vàng lên tiếng giải thích: “Không phải không phải! Tôi vô ý nhầm cậu ấy với con chó nhà tôi thôi!”

Tiếng nói vừa dứt, vẻ mặt mọi người càng trở nên kì lạ hơn, ánh mắt nhìn Thẩm Ngộ Dã cũng càng kì quái: “Không ngờ nha, chơi lớn đến như vậy…”

Tôi khóc không ra nước mắt: “Không phải như mọi người nghĩ đâu, nhà tôi có một con Samoyed tên là Bảo Bảo thật mà.”

Thẩm Ngộ Dã khôi phục được vẻ bình tĩnh như thường ngày, liếc mắt nhìn về đám người đang xem náo nhiệt sau lưng một cái, đám người lập tức quay đi, ai làm gì thì làm đấy, chẳng qua… khóe miệng họ đều đang trộm cười.

Cũng trong ngày hôm đó, trên confession tỏ tình của trường xuất hiện thêm một bài đăng mới: [Học thần Thẩm Ngộ Dã và Samoyed có điểm gì giống nhau?]

Tất cả bình luận đều là: [Ai lại có thể đem cái gương mặt bị liệt đó với một thiên sứ biết cười lên bàn cân so sánh vậy? Tôi sợ đó.]

Còn có người bắt được trọng điểm: [Trừ phi học thần sau lưng chúng ta không phải dạng mặt liệt mà là loại cún con dính người đó.]

[Lầu trên nói vậy bỗng thấy cũng có chút màu hồng đó!]

Nhưng mấy chuyện này để sau rồi nói, hiện tại tôi đang cảm thấy vô cùng xấu hổ, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Ngộ Dã.

Trên đầu bỗng vang lên tiếng cười khẽ, khẽ đến mức dường như không thể nghe được. Rồi một cái bóng bao trùm lấy tôi, càng lúc càng thấp xuống.

Thẩm Ngộ Dã khom lưng tới gần, đầu kề sát vai tôi rồi vươn tay cầm lấy chai nước bên cạnh.

Chỉ là một động tác đơn giản nhưng trong mắt tôi lại chậm đi không biết bao nhiêu lần.

Khoảnh khắc ấy dường như hơi thở nóng hổi của anh đã sượt qua vai, làm tôi không nhịn được mà run nhẹ người.

Tôi không nhịn được phải lùi lại một bước, như có ngọn lửa lan qua.

Thẩm Ngộ Dã vừa lấy xong chai nước, anh đứng thẳng người lên, cúi xuống nhìn tôi, hình ảnh phản chiếu trong gọng kính làm tôi không thể nhìn được ánh mắt anh mà chỉ nghe được một giọng nói trầm thấp: “Sao vậy?”

Tôi chớp chớp mắt, khó khăn tìm lại giọng nói của mình để trả lời: “Không có gì, chỉ là muốn xin lỗi cậu chuyện vừa nãy thôi, cái miệng này gây chuyện cho cậu rồi.”

Thẩm Ngộ Dã cũng không để ý, chỉ ngửa đầu uống ngụm nước rồi cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt cong cong, nói: “Không sao. Đúng rồi thứ bảy tuần này ở nhà thi đấu có thành phố có tổ chức một trận đấu bóng chuyền đấy, em đến xem chứ?”

Tôi dừng lại một chút, còn chưa kịp mở miệng trả lời thì anh ấy đã lên tiếng, cứ như sợ tôi từ chối vậy: “Đừng từ chối anh mà, nếu không Bảo Bảo sẽ buồn đấy.”

Nghe tới đây kí ức vừa mới qua 1 phút lại ập đến trong tâm trí tôi.

Tôi giật giật khóe miệng, sau khi bình tĩnh một chút thì dứt khoát từ chối.

Bước vào sân vận động chào hỏi với Thẩm Ngộ Dã đã là vượt quá giới hạn rồi, tôi không thể chịu đựng việc bản thân tiếp tục thân thuộc với anh như vậy nữa.

Anh ấy ưu tú như vậy… Tôi chắc chắn sẽ không nhịn được mà thích anh ấy mất.

Thẩm Ngộ Dã dường như cũng không ngờ được việc tôi sẽ từ chối nên cứ sững người đứng đó, mãi đến khi tôi nói xin lỗi rồi vội vàng chạy đi thì mới hoàn hồn lại được.

Nhưng anh cũng không đuổi theo.