Chương 7 - Sự hiểu lầm và khám phá - Bảo Bảo , Bối Bối Và Bảo Bối

Lúc này tôi mới biết rằng hóa ra Thẩm Ngộ Dã và Mạnh U là anh em họ.

Hai người từ nhỏ đã ít nói chuyện với nhau.

Mạnh U khinh thường Thẩm Ngộ Dã giả vờ lạnh lùng còn Thẩm Ngộ Dã cũng không chịu nổi việc Mạnh U rõ ràng là một con hổ hung dữ lại giả vờ thành một cô gái điềm đạm.

Hai người từ lớn đến nhỏ đều không hợp nhau. Nhưng ở trường, hai người đều giả vờ là anh em thân thiết cho các thầy cô và họ hàng xem.

Kết quả là không ngờ lại bị đồn thành mối quan hệ bạn trai, bạn gái. Đây là một sự xúc phạm nặng nề đối với cả hai người.

Điều đó khiến Mạnh U không còn muốn ở chung một mái nhà với Thẩm Ngộ Dã nữa, thậm chí cô ấy còn quay người bỏ mặc Bối Bối.

Trước khi rời đi, cô ấy không quên nhấn mạnh với tôi một lần nữa: "Thẩm Ngộ Dã rất giỏi giả vờ, chị đừng để anh ấy lừa."

Tôi mỉm cười nói được, sau khi đóng cửa quay lại, tôi nhìn thấy Thẩm Ngộ Dã đang ngồi giữa hai cục bánh bao trắng, đôi mắt hoa đào được phản chiếu qua gương đầy vẻ say mê mơ hồ: "Anh cảm thấy chóng mặt quá..."

Tôi chợt hiểu câu nói đó: Khi người đàn ông giả vờ say, họ sẽ “làm” cho đến khi bạn khóc.

Khóe miệng tôi giật giật hai lần, nhưng tôi không còn cảm thấy có lỗi với anh nữa mà nói thẳng: “Canh giải rượu đã có thể uống được rồi. Ở đây chỉ có một phòng tắm thôi, cậu hay tôi tắm trước?"

Sau khi thấy tôi không trúng chiêu, Thẩm Ngộ Dã tặc lưỡi rũ bỏ vẻ mơ màng trong mắt, chỉnh tề đứng dậy nhấp một ngụm canh giải rượu. Sau đó lười biếng nâng cằm về phía tôi nói: "Em đi tắm đi, anh sẽ dọn dẹp phòng trước."

Tôi gật đầu, không nói gì nhiều mà cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.

Nhưng khi cánh cửa đóng lại, tôi như bị rút hết sức lực, ngồi xổm xuống đất ôm lấy lồng ngực, nơi trái tim đang đập thình thịch, đầu óc rối tung.

Rõ ràng là Thẩm Ngộ Dã không hề say nên những gì anh đã nói...

Anh đang đùa tôi phải không? Hay là như thế nào nhỉ?

Tôi không dám nghĩ nữa.

Nhưng suy nghĩ của tôi không thể không hướng tới cốt truyện về chàng Hoàng Tử phải lòng Lọ Lem.

Nhưng tôi thậm chí còn không phải là Lọ Lem, tôi chỉ là… một sinh viên đại học bình thường.

Điều đặc biệt duy nhất là chú chó của tôi - Bảo Bảo.

Nó là một chú chó con nổi tiếng trên Internet được hơn 300.000 fan yêu thích! ! !

Tôi có thể là một người bình thường, nhưng chú chó con của tôi thì không.

Nó có được tình yêu của tôi và hơn 300.000 fan.

Nó là chú chó con hạnh phúc nhất.

Nó không giống như tôi.

Nghĩ đến đây, tiếng gào thét của cha tôi, tiếng khóc của mẹ và tiếng bát đĩa vỡ dường như lại vang lên bên tai tôi.

Đó đều là tuổi thơ của tôi.

Kí ức về cha mẹ như bàn tay to lớn siết chặt lấy trái tim khiến tim tôi đau nhói, cơn đau làm cho nhịp tim tôi dần dần trở lại bình thường.

Tôi hít một hơi thật sâu để quên đi những ký ức tồi tệ đó. Trong tâm trí tôi hiện lên vẻ mặt của Bảo Bảo thuở bé, nó kéo tôi ra khỏi hồi ức về bố mẹ.

Tắm xong tâm trạng tôi đã hoàn toàn ổn định, tôi dứt khoát đăng một đoạn video ngắn về cuộc đời của Bảo Bảo với caption: [ Trái đất nếu không có chó con thì có thể quay không? Cố gắng lên nhé! ]

Ngay khi video được đăng lên, một người tên "Bối Bối không có Bảo Bảo" đã nhanh chóng like video của tôi và để lại bình luận: [ Người thích chó con dù xấu đến đâu cũng không thể xấu được. Đây chính là quan điểm của tôi về thiện và ác! ]

Tôi không thể nhịn được cười, khóe mắt thoáng thấy một bóng người cao lớn đang đứng ở cửa phòng tắm .

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, thấy một người đàn ông đang vừa đánh răng vừa cầm điện thoại di động.

Anh nhìn thấy sự vui vẻ của tôi, trong mắt đầy ý cười: "Vui đến thế à?"

Tôi hơi ngại ngùng gật đầu, vội đứng dậy rồi lao về phía phòng ngủ.