Chương 15 - Hồi Ức Đỏ Tươi - Bảo Bảo , Bối Bối Và Bảo Bối
"Nhưng cho dù ôm suy nghĩ đó thì máu trên mặt em cũng mất gần tám năm mới lau sạch."
"Máu đó rõ ràng em đã lau sạch rồi nhưng trong mắt em vẫn còn vương lại màu đỏ, tựa như máu đã in trên võng mạc của em, cho đến khi em mua Bảo Bảo từ một ông lão bằng tiền làm công trong kì nghỉ hè thì em mới dần dần vượt qua được."
"Nhưng mà hai người họ vẫn để lại nỗi ám ảnh trong em, em sợ tình yêu và hôn nhân."
Nói tới đây tôi ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngộ Dã, lại phát hiện hốc mắt anh đỏ lên, phải cắn răng mới khống chế bản thân không khóc.
Giống như một đứa trẻ.
Tôi khẽ mỉm cười đưa tay xoa xoa đầu anh, an ủi anh: "Anh là đàn ông đàn ang, khóc cái gì? Em còn chưa khóc."
Tôi vừa dứt lời anh lập tức ôm tôi vào lòng, chặt đến mức tôi dường như không thở nổi.
"Xin lỗi em."
"Tại sao lại xin lỗi?"
Tôi vỗ vỗ lưng anh, an ủi anh.
"Xin lỗi vì lúc trước anh không khống chế được bản thân đã xâm nhập vào cuộc sống của em, nếu như đêm đó anh không nhất thời xúc động nói số điện thoại của em với bartender thì có lẽ em sẽ không cần phải xé vết sẹo của mình ra cho anh xem nữa." Giọng nói của anh xen lẫn tiếng nghẹn ngào và đau lòng.
Ma xui quỷ khiến, thế nhưng vào khoảnh khắc này tôi lại động lòng.
Thì ra sẽ có người đau lòng vì tôi.
Thật tốt biết mấy.
Tôi chớp chớp đôi mắt của mình, tôi chưa từng khóc từ năm 12 tuổi nhưng bây giờ... tôi lại khóc.
Bộ giáp làm ra vẻ kiên cường của tôi vào giờ phút này đã vỡ nát, tôi khảm bản thân mình vào lồng ngực ấm áp của Thẩm Ngộ Dã, khóc đến mức thở không ra hơi.
Lúc này anh không thể khóc được nữa, trên mặt còn vương theo nước mắt luống cuống tay chân lau nước mắt giúp tôi, an ủi tôi.
Hai cục bông trắng cũng chạy tới dụi dụi vào chân tôi dường như đang dỗ dành tôi.
Thẩm Ngộ Dã trêu chọc tôi: "Không sao đâu, đã qua cả rồi, bây giờ em có Bảo Bảo, có Bối Bối, nếu em muốn thậm chí còn có thể có bảo bối như anh."
Tôi đã thành công bị chọc cười.
Thẩm Ngộ Dã thật sự rất tốt.
Mặc kệ tương lai anh sẽ như thế nào, nhưng tôi biết hiện tại của anh tôi không thể cự tuyệt.
Tôi lau nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
"Chúng ta, thử hẹn hò nhé."
"Máu đó rõ ràng em đã lau sạch rồi nhưng trong mắt em vẫn còn vương lại màu đỏ, tựa như máu đã in trên võng mạc của em, cho đến khi em mua Bảo Bảo từ một ông lão bằng tiền làm công trong kì nghỉ hè thì em mới dần dần vượt qua được."
"Nhưng mà hai người họ vẫn để lại nỗi ám ảnh trong em, em sợ tình yêu và hôn nhân."
Nói tới đây tôi ngẩng đầu nhìn Thẩm Ngộ Dã, lại phát hiện hốc mắt anh đỏ lên, phải cắn răng mới khống chế bản thân không khóc.
Giống như một đứa trẻ.
Tôi khẽ mỉm cười đưa tay xoa xoa đầu anh, an ủi anh: "Anh là đàn ông đàn ang, khóc cái gì? Em còn chưa khóc."
Tôi vừa dứt lời anh lập tức ôm tôi vào lòng, chặt đến mức tôi dường như không thở nổi.
"Xin lỗi em."
"Tại sao lại xin lỗi?"
Tôi vỗ vỗ lưng anh, an ủi anh.
"Xin lỗi vì lúc trước anh không khống chế được bản thân đã xâm nhập vào cuộc sống của em, nếu như đêm đó anh không nhất thời xúc động nói số điện thoại của em với bartender thì có lẽ em sẽ không cần phải xé vết sẹo của mình ra cho anh xem nữa." Giọng nói của anh xen lẫn tiếng nghẹn ngào và đau lòng.
Ma xui quỷ khiến, thế nhưng vào khoảnh khắc này tôi lại động lòng.
Thì ra sẽ có người đau lòng vì tôi.
Thật tốt biết mấy.
Tôi chớp chớp đôi mắt của mình, tôi chưa từng khóc từ năm 12 tuổi nhưng bây giờ... tôi lại khóc.
Bộ giáp làm ra vẻ kiên cường của tôi vào giờ phút này đã vỡ nát, tôi khảm bản thân mình vào lồng ngực ấm áp của Thẩm Ngộ Dã, khóc đến mức thở không ra hơi.
Lúc này anh không thể khóc được nữa, trên mặt còn vương theo nước mắt luống cuống tay chân lau nước mắt giúp tôi, an ủi tôi.
Hai cục bông trắng cũng chạy tới dụi dụi vào chân tôi dường như đang dỗ dành tôi.
Thẩm Ngộ Dã trêu chọc tôi: "Không sao đâu, đã qua cả rồi, bây giờ em có Bảo Bảo, có Bối Bối, nếu em muốn thậm chí còn có thể có bảo bối như anh."
Tôi đã thành công bị chọc cười.
Thẩm Ngộ Dã thật sự rất tốt.
Mặc kệ tương lai anh sẽ như thế nào, nhưng tôi biết hiện tại của anh tôi không thể cự tuyệt.
Tôi lau nước mắt trên mặt, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
"Chúng ta, thử hẹn hò nhé."