Chương 14 - Sự Hồi Sinh Của Đấng Sống Sót - Bảo Bảo , Bối Bối Và Bảo Bối
Tôi mồ côi năm 12 tuổi.
Cha tôi say rượu, đánh bạc,... không gì là không dính. Chẳng những thế ông ấy còn không đi làm, mỗi ngày trở về nếu không phải đòi tiền thì là xin cơm, chỉ cần có một thứ không lấy đủ thì tôi và mẹ tôi sẽ bị đánh.
Học kỳ hai lớp sáu tiểu học, vết thương mới chồng lên vết thương cũ trên người tôi chưa từng lành lại.
Bởi vì lúc ấy ông ấy ở bên ngoài nuôi một người phụ nữ khác nên cần tiêu rất nhiều tiền, chút tiền lương kia của mẹ tôi làm sao đủ được?
Cũng ngay trước kỳ thi chuyển cấp một ngày, ba tôi trở về không lấy được tiền nên bắt đầu đập phá đồ đạc.
Trong lúc đó ông ấy còn nói nếu không lấy được tiền sẽ gi.ết hết cả tôi và mẹ, nói chúng tôi lãng phí tiền của ông.
Lời này từ nhỏ tôi nghe đến lớn nên đã sớm thành thói quen, mẹ tôi cũng vậy.
Hai chúng tôi trầm mặc nghe ông mắng chửi như trước, cho đến khi mẹ tôi im lặng đi vào phòng bếp, cầm một con dao đi ra đâm ch.ết người cha say rượu của tôi.
Mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt tôi, mặt tôi cũng dính đầy máu.
Đỏ tươi, ấm nóng.
Sau khi mẹ tôi kịp phản ứng mình đã làm gì, bà nhìn thấy tôi đã ngây dại ra thì gào khóc một tiếng, sau đó cũng trực tiếp cứa cổ rời bỏ tôi.
Tôi không biết tại sao họ lại sinh ra tôi.
Lúc ấy suýt chút nữa tôi cũng muốn chết, nhưng mà... ngày mai tôi còn phải thi.
Trường trung học cơ sở có nội trú, tôi có thể rời khỏi căn nhà rách nát này.
Tôi đã trông chờ lâu lắm rồi.
Tôi sẽ không ch.ết đâu.
Tôi sẽ tránh xa những người này.
Hai người họ ch.ết rồi thì ngày lành của tôi mới bắt đầu, có phải không?
Tôi cảm thấy ý nghĩ này rất biến thái, nhưng đó lại chính là sự thật. Tôi cầm lấy điện thoại di động trong vũng máu báo cảnh sát, sau đó trở về phòng bắt đầu ôn tập.
Tương lai của tôi, có lẽ sẽ vất vả nhưng tôi tin rằng đó sẽ là một khoảng trời tươi sáng.
Cha tôi say rượu, đánh bạc,... không gì là không dính. Chẳng những thế ông ấy còn không đi làm, mỗi ngày trở về nếu không phải đòi tiền thì là xin cơm, chỉ cần có một thứ không lấy đủ thì tôi và mẹ tôi sẽ bị đánh.
Học kỳ hai lớp sáu tiểu học, vết thương mới chồng lên vết thương cũ trên người tôi chưa từng lành lại.
Bởi vì lúc ấy ông ấy ở bên ngoài nuôi một người phụ nữ khác nên cần tiêu rất nhiều tiền, chút tiền lương kia của mẹ tôi làm sao đủ được?
Cũng ngay trước kỳ thi chuyển cấp một ngày, ba tôi trở về không lấy được tiền nên bắt đầu đập phá đồ đạc.
Trong lúc đó ông ấy còn nói nếu không lấy được tiền sẽ gi.ết hết cả tôi và mẹ, nói chúng tôi lãng phí tiền của ông.
Lời này từ nhỏ tôi nghe đến lớn nên đã sớm thành thói quen, mẹ tôi cũng vậy.
Hai chúng tôi trầm mặc nghe ông mắng chửi như trước, cho đến khi mẹ tôi im lặng đi vào phòng bếp, cầm một con dao đi ra đâm ch.ết người cha say rượu của tôi.
Mọi chuyện xảy ra ngay trước mắt tôi, mặt tôi cũng dính đầy máu.
Đỏ tươi, ấm nóng.
Sau khi mẹ tôi kịp phản ứng mình đã làm gì, bà nhìn thấy tôi đã ngây dại ra thì gào khóc một tiếng, sau đó cũng trực tiếp cứa cổ rời bỏ tôi.
Tôi không biết tại sao họ lại sinh ra tôi.
Lúc ấy suýt chút nữa tôi cũng muốn chết, nhưng mà... ngày mai tôi còn phải thi.
Trường trung học cơ sở có nội trú, tôi có thể rời khỏi căn nhà rách nát này.
Tôi đã trông chờ lâu lắm rồi.
Tôi sẽ không ch.ết đâu.
Tôi sẽ tránh xa những người này.
Hai người họ ch.ết rồi thì ngày lành của tôi mới bắt đầu, có phải không?
Tôi cảm thấy ý nghĩ này rất biến thái, nhưng đó lại chính là sự thật. Tôi cầm lấy điện thoại di động trong vũng máu báo cảnh sát, sau đó trở về phòng bắt đầu ôn tập.
Tương lai của tôi, có lẽ sẽ vất vả nhưng tôi tin rằng đó sẽ là một khoảng trời tươi sáng.