Chương 9 - Bánh Vừng Và Những Mảnh Tình
“Quả thực là chuyện khó。”
Sau cùng, ta buông tiếng thở dài.
“Không bằng, để bản cung tự mình gánh vậy。”
17
Khi đã an tọa trên long ỷ, viết xong chiếu thư đăng cơ, ta thở hắt một hơi dài.
Viết mấy chữ này, thật mệt quá.
Thẩm Chiêu cầm thánh chỉ lên, nhìn chăm chú vào bốn chữ lớn trên đó.
“Ta muốn đăng cơ。”
Trên chiếu thư, đóng không phải ngọc tỷ, mà chỉ có công chúa kim ấn.
Hắn nhíu mày, chậc lưỡi.
“A Nguyệt, cho dù nàng muốn xưng đế, thì chiếu thư này… cũng, cũng quá qua loa rồi。”
“Để vi phu giúp nàng soạn lại cho hoa mỹ hơn đi。”
Tần Tu không nói không rằng, chỉ nện mạnh trường thương xuống đất.
Thẩm Chiêu bị dọa run lên, vội đặt thánh chỉ xuống.
“Được được! Chữ ít thì sự càng lớn!”
Ta tự xưng đế vị, không gặp chút ngăn trở nào.
Năm ngày sau đăng triều, tất cả lão thần, ngay cả Quốc sư già đã cáo lão về quê cũng vội vã quay về.
Năm ngày đường, không biết có làm lão nhân ấy xóc nảy đến gãy cả xương không.
Bách quan quỳ xuống, hành đủ ba quỳ chín lạy.
Linh Ngọc đứng bên cạnh khẽ nhắc.
“Mấy vị hoàng tử chưa tới, nghe nói mấy hôm nay đều bận rộn khắp nơi, trưởng công chúa nên cẩn thận, hôm nay e sẽ có biến。”
Lời còn chưa dứt, ngoài điện đã vang lên tiếng binh khí va chạm leng keng.
Thẩm Chiêu từ dưới bậc thang vội vã chạy lên, chắn trước mặt ta, dáo dác nhìn quanh.
“Hộ giá!”
Chu Tuế Vũ, Chu Khê, Tần Tu, tất thảy đều sắc mặt nghiêm trọng, ánh mắt gắt gao nhìn ra cửa điện.
Chỉ thấy ngoài cửa, một đám hơn trăm người tay lăm lăm binh khí ào ào tràn vào, khí thế rợp trời.
Ngự Lâm quân trong điện cũng đã siết chặt vũ khí, sẵn sàng xuất thủ chế phục kẻ dám xông vào.
Sắc mặt ta trầm xuống, lạnh giọng quát:
“Đều cho trẫm dừng tay!”
18
Lão Tứ ngẩng cao đầu, mắt đầy ngạo nghễ.
“Trưởng tỷ, rõ ràng là đệ vào điện trước, phải để đệ dâng lễ đầu tiên!”
Nhị hoàng tử càng lớn giọng:
“Ta là nhị ca ngươi, xét vai vế cũng chẳng tới lượt ngươi!”
Lão Tam lôi theo hai cây thiết chùy, vung vẩy hùng hổ.
“Cút hết sang một bên đi! Ta đây từng ngồi qua long ỷ rồi, các ngươi phải gọi ta là Thái Thượng Hoàng!”
Ta lim dim nhìn hắn, giọng lãnh đạm.
“Vậy trẫm cũng gọi ngươi là Thái Thượng Hoàng nhé.”
“Mời Thái Thượng Hoàng lên đây nói chuyện。”
Hắn lập tức co cổ rụt vai, lẩm bẩm như mèo kêu.
“Trận chưa đánh xong, ta đã lo chuẩn bị lễ vật mừng tỷ đăng cơ rồi. Tấm lòng của ta mới là thật nhất。”
Nhị hoàng tử bực dọc chen lời.
“Năm đó ngươi đăng cơ, ta đã dâng lễ mừng cho trưởng tỷ trước rồi!”
Lão Tứ còn chưa kịp cãi, ta đã phất tay.
Chu Tuế Vũ liền phóng mấy lưỡi phi đao ra, lạnh giọng.
Cả đám lập tức im phăng phắc.
Thật ầm ĩ quá thể.
Không được thì… ta dẹp hết đi về Lạc Thủy bán bánh nướng vậy.
Không rõ quán bánh nhỏ của ta còn giữ được không.
Khó khăn lắm mới xong buổi triều sớm.
Về tới tẩm cung lại bắt đầu ầm ĩ.
Linh Ngọc khẽ hất cằm ra hiệu cho ta nhìn bốn góc điện – mỗi góc đều có một kẻ đứng đó, sắc mặt bất thiện.
Ta bưng đầu than thầm.
Hay là… mai thoái vị, về Lạc Thủy bán bánh thôi.
Thẩm Chiêu lon ton chạy lại nắm vạt long bào của ta.
“A Nguyệt, chúng ta là phu thê danh chính ngôn thuận, hay là về Lạc Thủy bán bánh đi nhé? Ta không làm hoàng phu gì hết!”
Chu Khê đôi mắt đào hoa rưng rưng nước, giọng mềm như nước.
“Công chúa không cần bận lòng vi thần, cùng lắm vi thần lại như năm đó để người nhặt về, tranh ăn cùng chó hoang cũng được。”
Chu Tuế Vũ mặt lạnh như tiền.
“Công chúa cũng chớ phiền lòng. Hai năm người ở Lạc Thủy, chẳng phải đều ở bên tên mặt trắng này sao? Giờ người muốn chọn hắn cũng hợp tình hợp lý.”
“Ta đây lập tức tự tận, khỏi để công chúa bận tâm。”
Nói rồi, rút luôn cây quạt xếp kề vào cổ.
Ta hốt hoảng nhào tới ôm chặt hắn vào lòng, tay nhẹ vuốt lên chiếc cổ trắng ngần.