Chương 4 - Bánh Vừng Và Những Mảnh Tình

“A Nguyệt! Sao nàng lại đến đây! Nàng chỉ là phụ nhân, không có thiếp mời mà vào Đông Cung là tội chém đầu đó!”

“Những ngày qua ta ngày ngày sai người đem thư tới phủ công chúa, dặn bọn họ giao tận tay nàng, nàng có nhận không? Sao không hồi âm?”

“Hôm nay ta sẽ nói rõ với ái nữ Tể tướng, nàng đừng xúc động, cứ về phủ chờ ta, được không?”

Thấy hắn nói nghe mà tha thiết, ta cũng ngại cắt ngang.

Tần Tu nắm thương bên cạnh, khớp ngón tay siết đến trắng bệch, giọng nén giận:

“Ở Lạc Thủy mấy năm, lão tử đã nhịn ngươi đủ rồi. Lần này còn cản đường, lão tử bổ ngươi một thương!”

Ta nhướng mày nhìn Tần Tu.

Ồ? Tên tiện phu này, rốt cuộc chỗ nào đắc tội hắn?

Thẩm Chiêu lại bị xốc nách lôi đi.

Đi xa mà giọng hắn còn vọng về như dính chặt trong tai ta:

“A Nguyệt! Đừng hồ đồ a!”

8

Vừa muốn đi vào yến tiệc, Thái tử đã giang tay cản lại, mắt quét lên xuống đánh giá.

“Trưởng tỷ, hôm nay là ngày người hồi cung lần đầu chính thức lộ diện, dù người không để ý, cũng nghĩ cho đệ một chút。”

Nhìn hắn mặc trường bào tía thêu rồng, giọng điệu lại khẩn khoản cầu xin, ta cũng miễn cưỡng đồng ý.

Dù sao cũng không thể làm mất mặt hắn trước triều thần.

Nhắm mắt để đám cung nữ xoay ta mấy lượt, không biết trang điểm chải chuốt bao lâu, rồi mới bị đỡ ra đại sảnh.

Mọi người đã tề tựu đông đủ, chỉ có ta tới muộn nhất.

Một tiểu thái giám dìu cánh tay ta, nhẹ giọng mời ngồi lên chủ vị.

“Trưởng công chúa điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”

Cả sảnh đường đồng loạt quỳ xuống, mấy tiểu đệ không nên thân của ta cũng cúi rạp lưng thật thấp.

Ta phất nhẹ tay áo rộng, kim quan trên đầu theo động tác mà phát ra tiếng sột soạt lấp lánh, thật vô cùng rực rỡ chói mắt.

“Đều đứng lên đi。”

“Tạ công chúa。”

Mọi người đồng thanh đáp, rồi cùng đứng dậy.

Chỉ còn Thẩm Chiêu vẫn quỳ tại chỗ, ngón tay run run chỉ về phía ta.

“Ngươi, ngươi là…”

Bên cạnh, tiểu thái giám vung phất trần quật mạnh lên tay hắn.

Giọng the thé vang lên:

“Dám chỉ vào trưởng công chúa, chán sống rồi sao!”

Hắn mới chịu rụt tay lại, ngẩn người trừng trừng nhìn ta.

Ta liếc xéo sang một bên.

“Lão Tam, người của ngươi đấy à?”

Cang Thừa vội vàng chạy lại, đỡ lấy tay ta, cười hề hề nịnh nọt.

“Trưởng tỷ chớ hiểu lầm, cũng chẳng tính là người của ta. Chỉ là công tử một nhà thế gia sa sút, trước đây bị ta sai đi Lạc Thủy trông mỏ sắt thôi。”

Thẩm Chiêu há hốc mồm còn lớn hơn, nào từng thấy Tam hoàng tử xưa nay sát phạt quyết đoán, tính tình nóng như lửa lại hạ mình như vậy!

Hắn bủn rủn ngồi phệt xuống đất, ôm mặt nức nở.

“A Nguyệt, nàng giấu ta khổ quá a! Nàng còn cùng ta làm phu thê hai năm trời, vậy cái hôn ước kia ta hủy hay không hủy đây?”

Thứ nữ Tể tướng nghe vậy cũng ngẩn người, miệng há to không kém.

“Họ Thẩm kia, ngươi nói gì? Trưởng công chúa ngủ với ngươi hai năm?”

“Ngươi dám cùng trưởng công chúa chúng ta ngủ hai năm trời!”

“Ngươi xứng sao? Hả!”

Nói rồi liền xắn tay áo định xông lên đánh.

Thấy Thẩm Chiêu nước mắt nước mũi giàn giụa, bị đánh đến ôm đầu chuột chạy, ngay cả ta cũng hơi động lòng thương.

“Thôi, cho hắn vào phủ công chúa đi. Dù sao bản cung nhiều diện thủ như vậy, thêm một kẻ cũng chẳng đáng gì。”

Tần Tu vẫn phe phẩy quạt cho ta nãy giờ, nghe vậy “bốp” một tiếng quạt rơi xuống đất.

“Vì cớ gì hắn được làm diện thủ?”

Ta hờ hững đáp.

“Vì hắn trắng trẻo。”

Tần Tu đỏ mặt, cổ cứng đờ, lớn tiếng cãi:

“Ta cũng…!”

Rồi lại nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Chỗ khác cũng… khá trắng。”

9

Về đến phủ công chúa, hậu viện đã om sòm cãi vã.

Đợi Linh Ngọc giải thích xong ta mới hiểu rõ.

Thẩm Chiêu sớm rời yến tiệc, thấy một đám diện thủ đứng đầy sân, liền không chịu.

Tiểu viện ta cho hắn ở, cách phòng ta tận hai dặm.

Hắn nhất quyết đòi ở trong chính viện, nói là phu quân thì phải trông coi bầy “sói lang hổ báo” này cho ta.

Ta còn định lén chuồn đi chỗ khác, nào ngờ bị bọn họ phát hiện.

Chu Khê đôi mắt hồ ly ươn ướt, nhìn ta như sắp khóc.

“Trưởng công chúa, người thật sự muốn thứ xấu xí đó mà không cần vi thần nữa sao?”

Tiêu Tuế Vũ khoanh tay đứng tựa cửa, lạnh lùng nói:

“Đi đi, xem ngươi trốn được đến bao giờ。”

Ta còn đang cân nhắc nên dẹp loạn cái ổ rắn rết này thế nào.

Chợt từ trong cung vọng ra tiếng chuông tang nặng nề.

Mỗi hồi chuông đều như chấn vào lòng người, chất chứa vô biên thương cảm.

Mặt ta thoắt tái đi, tim bỗng thắt lại.

Phụ hoàng… e là đã đi rồi.