Chương 3 - Bánh Sủi Cảo Và Nỗi Đau Của Một Đứa Con
“Mẹ, hồi nhỏ, chị đưa cái váy cũ mà chị không thích cho con. Con mặc thử cho mẹ xem, kết quả mẹ đánh con một trận, nói con ăn cắp đồ của chị.”
“Đúng, con tính toán chi li. Đúng, cái gì con cũng muốn. Nhưng con cái gì cũng không bằng chị.”
“Mẹ vẫn nên về ở với chị đi, con không muốn tiếp tục ăn đồ thừa nữa.”
Mẹ sững người.
Bà không ngờ tôi lại đuổi bà đi.
Trên gương mặt bà thoáng hiện vẻ khó xử.
Còn tôi thì đau đến mức chẳng thể chịu nổi, cứ nhìn thấy bà là tim lại nhói buốt.
Tôi bắt đầu thu dọn hành lý cho bà.
Tôi bỏ vào, bà lại lấy ra.
Đôi mắt đỏ hoe, im lặng nhìn tôi, chờ tôi yếu lòng.
Nhưng lần này, tôi không muốn nhịn nữa.
4.
Dù sao thì cũng là mẹ ruột của mình, bà không chịu đi, tôi cũng chẳng thể nào lôi bà ra ngoài được.
Thế là tôi dứt khoát đi công tác ở thành phố bên cạnh nửa tháng.
Trong thời gian tôi đi, chị gọi cho tôi mấy lần.
“Em gái, chẳng phải chỉ là mấy cái bánh sủi cảo bò thôi sao? Em về xin lỗi mẹ đi. Em muốn bao nhiêu, chị làm cho em bấy nhiêu cũng được.”
“Mẹ đã lớn tuổi rồi, không chịu nổi tức giận đâu.”
Tôi không trả lời, chỉ thẳng tay cúp máy.
Thấy tôi không nghe nữa, chị lại điên cuồng gửi tin nhắn, toàn là khuyên tôi nên xin lỗi.
Tôi chẳng thèm mở ra xem.
Khi công tác xong trở về nhà, mới phát hiện đã có một bàn “tiệc Hồng Môn” chờ sẵn.
Người cha vốn sống quen dưới quê, không chịu nổi nhịp sống thành phố, cũng đặc biệt lên đây. Cả bác cả cũng có mặt.
bác ngồi nhẹ giọng an ủi mẹ.
Chị thì liên tục ra hiệu cho tôi, bảo tôi hạ giọng, mềm mỏng một chút.
Tôi mặt không biểu cảm, chỉ lặng lẽ nhìn cảnh trước mắt.
bác cau mày, không đồng tình nhìn tôi:
“Tiểu Oánh, bác nói thật, ăn cái bánh sủi cảo thôi mà cũng đếm đếm đo đếm sao? Con làm mẹ tức đến mất ngủ mấy ngày liền rồi đó.”
“Con xin lỗi mẹ đi, mẹ con thì có hiềm khích gì qua đêm đâu.”
Tôi im lặng, không nói, cũng không nhúc nhích.
Không khí lập tức đông cứng lại.
Cha tôi ngẩng đầu, cất giọng:
“Chuyện này, con không có lý. Mẹ con ở đây vất vả chăm lo cho con, đâu thể vì một việc nhỏ thế này mà phủ định hết công sức của bà ấy được?”
“Làm người thì phải có lương tâm.”
Cha vốn ít lời, nay lại nói nhiều như thế, đủ thấy ông cũng bị tôi làm cho giận rồi.
Mẹ càng khóc to hơn.
Đột nhiên, chị đứng chắn trước mặt tôi, nhẹ nhàng nói với mẹ:
“Mẹ, em trở nên như vậy là lỗi của con.”
“Nếu lúc đó con nhớ chia bánh trong bát cho em, thì mọi người đâu cãi nhau đến mức này.”
“Lỗi đều là của con, mẹ đừng giận em nữa.”
Mặt mẹ dịu hẳn lại, hiền từ vô cùng:
“Con nhìn mà xem, đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, bảo mẹ không thương sao được. Mẹ thương nó nhiều hơn cũng là điều nên.”
Dì hài lòng nhìn chị một cái, rồi quay sang tôi, giọng khuyên nhủ:
“Trần Oánh, trái tim con người sinh ra vốn đã lệch sang trái, chị con vốn đáng được thương yêu nhiều hơn, con cần gì phải so đo từng chút một.”
Đứng ngoài nhìn thì dễ, nói thì nhẹ nhàng lắm.
Tôi lạnh giọng:
“Vậybác có biết năm ngoái mẹ tặng quà Tết cho dì út là gì không?”
“Là phiếu mua hàng 500 đồng. Còn quà cho bác cả, nếu con nhớ không lầm, chỉ là một thùng sữa sắp hết hạn.”
“bác, bác nghĩ mẹ chỉ thiên vị con cái thôi sao?”
Giọng tôi quá nghiêm túc, khiến dì vô thức buông bàn tay đang nắm lấy mẹ.
“Tới sinh nhật, bác cả nhận được vòng bạc, còn dì út lại là dây chuyền vàng.”
“Lần trước, cả bác cả và dì út đều cần vay tiền, cùng lúc. Mẹ lại chọn cho dì út vay trước.”
bác cả kinh ngạc nhìn mẹ:
“Em hai, lời nó nói là thật sao? Chúng ta đều là chị em ruột, sao đến cả quà cáp cũng phân biệt thế? Chị vay tiền là để chữa bệnh, còn bên dì út thì có gấp gì đâu!”
Mẹ vội vàng phủ nhận:
“Không có, nó bịa đặt hết, chỉ muốn phá nát gia đình này thôi!”
Bà trừng mắt nhìn tôi, hận không thể xé nát miệng tôi ra.
Tôi trở vào phòng, lấy ra một cuốn sổ, đưa cho dì.
Cười nhạt: