Chương 4 - Bánh Ngọt Và Chàng Bạn Lạnh Lùng
Chương 4
Món ngon thì không sợ muộn.
Tôi biết chắc dù có phải đợi bao lâu, cậu ta cũng sẽ chờ được .
Mà một người mê ăn thật sự thì sẽ biết tính toán cái bụng, không bao giờ ăn vặt trước giờ cơm ngon đâu .
Nên tôi cũng yên tâm cậu ta sẽ không tiếp tục đụng vào cái bánh kia nữa.
Tôi thở phào một hơi , chuẩn bị đi nấu cơm.
Tiện thể bật luôn livestream nấu ăn.
Tôi lần này nấu cũng không nhiều mà các món đó toàn là món tủ của tôi , nên tôi làm cực nhanh.
Chưa đến hai tiếng, bàn ăn đã bày kín món ngon nghi ngút khói.
Nước sốt sánh đậm, hương thơm bốc lên nghi ngút, làm bình luận réo ầm trời:
“Đồ trời đánh, cô có biết giờ bên tôi là mấy giờ không ! Tôi phải gọi cảnh sát bắt cô mới được !”
“Cô Blogger à , làm cho tôi đúng y như vậy , mang đến tận tay cho tôi ngay! Nếu không đừng trách tôi ra tay đọc ácccccccccc!”
“Thôi được rồi , tôi thua. Tôi thua hoàn toàn rồi . Cô đã đ.á.n.h sập phòng tuyến tâm lý của tôi rồi , giờ tôi như một con ch.ó hoang dầm mưa, run lẩy bẩy, nước mắt lưng tròng, mặt mũi tái mét, hoàn toàn tàn tạ. Không nói nữa, tôi đi nhảy disco đây.”
Có người thì cố tự lừa mình dối người :
“Hôi, thiu, ôi, chua, chắc chắn là dở ẹc hic hic…”
“Ủa người bạn cùng phòng kia sao số tốt quá vậy ? Ra nước ngoài lại gặp được kiểu bạn cùng nhà như tiên nữ hạ phàm. Tôi hồi đó toàn phải ăn bánh mì khô với mứt ngọt tới sún răng.”
Làm xong, tôi lấy cái tô mới, gắp từng món ra thật đẹp .
Vẫn còn nóng hổi, tôi bưng thẳng sang phòng cậu ta .
Cho cậu ăn đi , ăn xong cho biết thế nào là im bặt.
Tôi như thường lệ gõ nhẹ cửa, bên trong không có phản ứng.
Nhưng tôi biết , chắc chắn cậu ta đang đứng sát cửa chờ tôi đi rồi mới dám mở.
Tôi nổi hứng muốn trêu tí, tôi định giả vờ bỏ đi , rồi đứng im ngoài cửa không lên tiếng, chờ cậu ta vừa mở cửa là dọa phát một cái.
Nhưng lại sợ cậu ta bị dọa thật, quay sang ghim tôi cả đời.
Cũng đúng thôi, người ta nhà cao cửa rộng, muốn xóa sổ một đứa tầm thường như tôi chắc còn dễ hơn búng tay.
Thôi, không chơi dại vậy .
Sau khi dọn dẹp đâu vào đó, tôi quay về nói lời tạm biệt với fan để chuẩn bị cắt video đăng lại .
Không ngờ, mới vừa xem lại số liệu là giật mình suýt rớt điện thoại.
Buổi livestream này … tôi kiếm được tận hai mươi ngàn tệ!
Mà là một người duy nhất tặng quà liên tục!
Avatar là con mèo nhỏ, tên tài khoản là “Mèo lang thang Bắc Âu.”
Bình luận ào tới:
“Mẹ ơi, Lục Ngộ Phong này chơi mạnh dữ thần, chắc dồn hết tiền bố mẹ mới chuyển cho để mua đồ đông đem quăng lên livestream luôn quá!”
“Sắp có tuyết rồi anh bạn ơi. Cái chăn mỏng như cánh ve đó chịu nổi không ?”
“Cửa sổ phòng còn rò gió nữa đó!”
“Tiền sưởi tháng này cũng không định đóng à ?”
“Mà cậu ta cũng hào phóng ghê thật! Làm ơn cho tui cũng gặp được một ông thần như vậy trong mùa đông này với đi !”
Tôi nhìn số tiền, vậy mà không hề thấy vui chút nào.
Tên phá của này , chuyển thẳng cho tôi có phải tiện hơn không ?
Livestream tặng quà thì bị nền tảng nó trừ một nửa rồi còn đâu !
Xót c.h.ế.t mất!
Sợ lần sau cậu ta lại tặng tiếp, tôi đành block cậu ta vậy .
Đột nhiên…
“Bịch” một tiếng, từ trong phòng vọng ra .
Tiếng va chạm rất quen…
Người nào đó, lại rớt xuống khỏi giường rồi .
Bình luận tiếp tục xuất hiện
“Há há há, blogger vừa block cậu ta xong, Lục Ngộ Phong liền sốt ruột vì không xem được video đồ ăn nữa rồi !”
“Giờ chắc cậu ta vò đầu bứt tai, không biết lỡ chọc giận blogger ở chỗ nào.”
“Đoán xem, với cái lối tư duy đó, kiểu gì cậu ta cũng tưởng là mình … nạp quà còn ít quá, haha!”
Không còn cách nào khác, tôi mềm lòng lại bỏ chặn cậu ta .
Sau đó còn chủ động nhắn tin lại :
“Cảm ơn cậu nha, nhưng lần sau đừng tặng quà nữa. Tiền tôi sẽ hoàn lại , để dành mua chăn và đóng tiền sưởi nhé.”
Bên kia không nói gì, lặng lẽ nhận lại tiền.
Tôi tưởng vậy là xong.
Ai ngờ một lúc sau , tôi đột nhiên phát hiện…
Lượng người theo dõi tài khoản của tôi đang tăng với tốc độ khủng khiếp.
Phần bình luận và tin nhắn riêng cũng nổ tung.
Bình luận:
“Ha ha, thằng bé này cũng cứng đầu phết. Hôm nay kiểu gì cũng phải tiêu hết chỗ tiền đó, đầu tư chạy quảng cáo cho từng video của blogger luôn!”
Tôi chỉ biết thở dài bất lực.
Cái đồ phá của này .
Tiền tiêu hết rồi , lỡ mà cậu ta thật sự… lạnh c.h.ế.t ở trong phòng thì làm sao !
Không còn cách nào khác, tôi đành tự bỏ tiền túi ra mua mấy cái chăn dày, đặt ngay trước cửa phòng cậu ta .
Khi tôi đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem TV, thì chợt thấy cánh cửa phòng kia lặng lẽ hé ra một khe nhỏ.
Một bàn tay rón rén vươn ra ngoài, sờ sờ cái này , đụng đụng cái kia , cuối cùng cũng tìm được góc chăn, rồi vừa kéo vừa giật, vất vả lắm mới lôi được cả đống chăn vào trong.
Không hiểu sao , tôi lại thấy… có chút dễ thương.
Tôi bật cười khe khẽ.
Có lẽ trong phòng yên tĩnh quá, tiếng cười của tôi lại hơi rõ ràng.
Bàn tay kia khựng lại , như thể bị bắt quả tang, vội vàng rụt về, “phập” một tiếng đóng cửa lại .
Bình luận:
“Ủa khoan, sao tôi thấy cậu ta đóng cửa nhẹ nhàng hơn trước thì phải ?”
“Không chỉ thế, trước kia là ‘rầm’ một cái, giờ nhẹ như sợ làm phiền tới chị gái nhà bên.”
“Ha ha ha, sao tôi lại thấy như thể một chú ch.ó hoang lạ lẫm cuối cùng cũng đã thuần rồi , đang rón rén vẫy đuôi nịnh chủ vậy trời…”
…
Kỳ thi cuối kỳ đến rất nhanh.
Tôi cũng chẳng còn tâm trí đâu mà livestream nữa.
Ngày nào cũng dậy sớm thức khuya viết luận văn, ôn thi.
Lâu lâu rảnh được chút thì quay video đăng lên tài khoản cho có .
Bỗng có một vị giáo sư thông báo ngày mai sẽ kiểm tra trên lớp, chiếm 80% điểm tổng kết cuối kỳ.
Môn đó thì siêu khó, thời gian ôn tập lại chẳng đủ.
Tôi hoảng hốt vác ngay ba lô và laptop phóng thẳng đến thư viện.