Tôi là du học sinh ở Anh, còn làm thêm nghề food blogger.
Nhưng đồ ăn làm ra thì ăn không hết, nên lần nào tôi cũng chia cho cậu bạn cùng nhà lạnh lùng kia một ít.
Hôm nay cũng vậy .
Tôi như thường lệ bưng bánh qua rồi gõ nhẹ cửa phòng cậu ấy .
Ngay khoảnh khắc đó, trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện bình luận nổi:
“Tội nghiệp vị thái tử gia Bắc Kinh này quá, bị ba mẹ ép đưa ra nước ngoài rèn luyện, nhưng vì chứng khủng hoảng xã hội nên không dám ra ngoài ăn cơm, bản thân lại chẳng biết nấu ăn, ngày nào cũng lên mạng đăng ‘ tôi cần đồ ăn’, suýt nữa thì chết đói trong nhà.”
“Không ngờ bạn cùng nhà lại là cao thủ ăn uống, đúng là đã cứu cậu ta một mạng.”
“Haha trước đó còn khóc lóc đòi về nước, giờ thì ngày nào cũng canh đúng giờ đứng trước cửa đợi cơm. Ba mẹ đích thân sang đón cũng không chịu đi . Hôm qua còn xé cả hộ chiếu của mình nữa kìa.”
“Hôm nay là bánh à ? Cậu ta lại được ăn ngon rồi .”
Tôi : “?”
…
Bình luận