Năm nghèo nhất đời mình, tôi ở trường chuyên làm chân chạy vặt, giúp học sinh nội trú mua đồ ăn.
Mỗi đơn một tệ, một ngày tôi kiếm hơn năm trăm.
Cho đến một ngày, cặp bố mẹ nhà giàu bất ngờ tìm đến, nói tôi mới là con gái ruột năm xưa bị bế nhầm trong bệnh viện.
Giả thiên kim vì muốn đuổi tôi đi, đập nát cái quầy mang đồ ăn của tôi, còn chạy lên hiệu trưởng đòi đuổi học tôi.
Tôi biết không đấu lại nó, đành thu dọn đồ đạc chuẩn bị về quê.
Vài ngày sau, hiệu trưởng ôm một đống quà tới tận cửa phòng trọ.
“Cô không bị đuổi nữa đâu, mau quay lại đi!”
“Không có cơm cô mang, cái đám nhóc quỷ ở ký túc sắp lật tung trường lên rồi!”
Về sau tôi mới biết, từ lúc tôi bị đình chỉ, đám học sinh nội trú hoàn toàn phát điên.
Bình luận