Chương 832 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Ánh mắt Kiều Tư Niên hơi đỏ, anh từ từ vòng tay qua cổ Tần Dã, không còn dáng vẻ nhã nhặn ban ngày, thấp giọng thốt lên: "Tiểu Dã..."

Thân hình anh không quá rắn chắc, cũng chẳng gầy yếu, cân đối hài hòa. Với tuổi tác hiện tại đã được xem là rất có ý thức giữ dáng. Nhưng so với cơ thể trẻ trung, vạm vỡ của Tần Dã, vẫn có chút thua kém.

Tần Dã cắn nhẹ vành tai anh, suýt nữa mất kiểm soát. Cuối cùng nhận ra nước trong nồi đã sôi, mới miễn cưỡng tách ra, luống cuống bỏ mì gói vào nồi.

Kiều Tư Niên nghiêng người chỉnh lại quần áo xộc xệch, cũng có chút ngượng ngùng. Ngẩng đầu lên lại phát hiện con mèo nhà Tần Dã đang ngồi ở cửa nhìn họ, anh bước đến bế nó lên từ dưới đất.

Kiều Tư Niên gãi cằm nó, hỏi Tần Dã: "Mèo nhà em có phải đói rồi không?"

Tần Dã đang xé gói gia vị, nghe vậy theo phản xạ hỏi lại: "Nó còn biết đói à?"

Động tác của Kiều Tư Niên khựng lại: "......"

Câu nói này, thật thú vị. Hễ là sinh vật sống, có ai mà không đói, nuôi một cái cây còn phải tưới nước kia mà.

Tần Dã cũng nhận ra câu hỏi của mình có hơi ngớ ngẩn, vội vàng chữa cháy: "Tối nay em đã cho nó ăn rồi."

Ánh mắt Kiều Tư Niên thoáng vẻ nghi hoặc, nhìn quanh một lượt: "Nhưng mà... anh không thấy nhà em có thức ăn cho mèo."

Đừng nói đến thức ăn cho mèo, ngay cả một cọng lông mèo cũng không có.

Tần Dã nói dối mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp: "Chỉ còn lại một chút cuối cùng, nó ăn hết rồi, mai em sẽ mua thêm."

Cậu vừa dứt lời, tiện tay xoa đầu 009. Kết quả, con mèo vốn ngoan ngoãn yên tĩnh bất ngờ nổi đóa, cào cậu một phát: "Meo!"

Tần Dã phản ứng nhanh, rụt tay lại, sau đó vẫn mặt không đổi sắc tiếp tục nấu ăn. Kiều Tư Niên trông thấy cảnh đó, cảm thấy rất thú vị, mỉm cười: "Con mèo này là em nuôi à?"

Nhìn như là trộm từ nhà hàng xóm về.

Tần Dã hắng giọng, chuyển chủ đề: "Ăn cơm đi, mì chín rồi."

Cậu thản nhiên gắp mì bằng đũa, cho vào bát, nước canh bắn tung tóe khắp nơi. Kiều Tư Niên thấy vậy liền đặt con mèo xuống đất, đi tới nhận lấy việc trong tay cậu: "Để anh làm cho."

Kiều Tư Niên nhìn có vẻ được chiều chuộng, nhưng hình như việc gì anh cũng biết làm. Anh múc mì ra, lấy khăn lau sạch bàn kỹ lưỡng, rồi mới bưng bát mì ra ngoài.

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .