Chương 829 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Nói xong, thấy Kiều Tư Niên ngơ ngác, cậu đành cắn răng nói tiếp: "Em là thực tập sinh của một công ty giải trí."
Nói xong lại bổ sung: "Nhưng sắp ra mắt rồi."
Em là thực tập sinh.
Năm chữ này nếu tách ra thì không có vấn đề gì, nhưng ghép lại thì Tần Dã cảm thấy đặc biệt khó nói. Nhất là khi bản thân cậu đã chật vật nhiều năm mà vẫn chẳng ai biết đến, nghe là biết chẳng có tương lai gì.
Kiều Tư Niên cũng thấy khó xử, hóa ra là mình hiểu lầm Tần Dã: "..."
Tần Dã nhìn là biết anh đang nghĩ gì, bèn xoa mạnh đầu anh hai cái: "Anh giận vì chuyện này à? Em còn bảo hôm nay sao anh nói chuyện kỳ kỳ."
Kiều Tư Niên bị cậu xoa đến mức kính mắt cũng suýt rơi, đành phải tháo ra: "Sao em không nói thẳng với anh là em làm thực tập sinh?"
Tần Dã nghĩ thầm chẳng phải vì cậu sợ mất mặt sao: "Em định đợi đến khi nào ra mắt rồi mới nói với anh."
Cậu rốt cuộc vẫn còn trẻ, chưa biết cách che giấu suy nghĩ của mình, Kiều Tư Niên liếc mắt đã nhìn thấu: "Chưa ra mắt cũng có thể nói với anh, sợ gì chứ."
Nói xong, anh giơ tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc vẫn còn ẩm của Tần Dã, phát hiện phần cổ cậu đỏ ửng, giống như bị cháy nắng bong cả da. Chỉ là khuôn mặt vì buổi sáng được trang điểm nên mới may mắn không bị tổn thương.
Tần Dã, ngoài lần nhờ chuyện mẹ cậu bị bệnh, những lúc khác chưa bao giờ chủ động mở lời xin Kiều Tư Niên bất kỳ điều gì. Dù cậu biết rằng Kiều Tư Niên hoàn toàn có thể giúp mình rất nhiều.
"..."
Ngón tay Kiều Tư Niên khựng lại, anh thấp giọng hỏi: "Công việc có mệt không?"
Câu hỏi này anh đã hỏi rất nhiều lần.
Đáp án của Tần Dã cũng chưa từng thay đổi: "Trên đời làm gì có công việc nào không mệt, em vẫn ổn, không quá mệt."
Cậu tự nhủ, người khác mệt, mình cũng mệt, nghĩ như thế sẽ thấy cân bằng hơn.
Cậu bất giác giơ tay xoa cổ, phát hiện hơi đau rát, liền thu tay lại, quay sang hỏi Kiều Tư Niên: "Anh có đói không?"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .