Chương 827 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
a
Buổi tối, Tần Dã về nhà tắm rửa. Trưa nắng gắt suýt khiến cậu say nắng, về đến nơi lại ngồi điều hòa, nên đã hơi cảm lạnh, cả người mơ mơ màng màng mãi mới đỡ.
Cậu ngồi trước máy tính gọi điện cho Kiều Tư Niên, vừa nghĩ xem tối nay nên ăn gì: "Em vừa mới về nhà, tắm xong thay đồ rồi đi đón anh nhé."
Kiều Tư Niên vẫn đang ở ngoài, chưa về nhà. Anh ngồi trong xe, hạ kính xuống một chút, nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài rồi kéo kính lên lại: "Anh vừa hay ở gần nhà em, để anh trực tiếp qua đó luôn."
Anh luôn giấu cảm xúc rất tốt, kín kẽ không chê vào đâu được.
Tần Dã không nhận ra điều gì bất thường:"Được thôi, anh đến rồi nhắn em một tiếng, em xuống ngay."
Kiều Tư Niên lần trước gọi đồ ăn ngoài cho Tần Dã nên nhớ địa chỉ, lập tức lái xe đến. Đồng thời, anh suy nghĩ cách để hỏi chuyện hôm nay sau khi gặp mặt. Trong lòng anh mơ hồ cảm thấy Tần Dã không phải kiểu người như vậy, nên vẫn muốn nghe cậu giải thích.
Kiều Tư Niên đỗ xe dưới chung cư của Tần Dã, gửi tin nhắn cho cậu rồi yên lặng ngồi trong xe chờ. Hiếm khi nào anh có cảm giác bồn chồn như lúc này. Anh rõ ràng đã đánh giá thấp ảnh hưởng của Tần Dã đối với mình. Cả buổi chiều, anh cứ phân tâm mãi.
Tần Dã nhận được tin nhắn, rất nhanh đã xuống lầu. Cậu nhìn quanh, phát hiện bên lề đường có một chiếc xe màu bạc đang đỗ. Bước đến gần hơn, quả nhiên là Kiều Tư Niên. Cậu cúi người gõ cửa kính xe: "Sao anh đến nhanh vậy?"
Cậu cảm giác từ lúc cúp máy đến giờ còn chưa tới mười phút.
Kiều Tư Niên hạ kính xe, thấy trên người Tần Dã vẫn còn hơi nước, rõ ràng vừa tắm xong. Anh sợ cậu bị cảm, quay đầu ý bảo: "Lên xe trước đi."
Tần Dã chưa kịp thay quần áo, tiện tay lôi hai món mặc tạm. Cậu vòng qua bên kia lên ghế phụ, vừa ngồi xuống đã kéo kéo chiếc áo thun trên người, cảm giác không nghiêm chỉnh chút nào: "Anh không định để em mặc thế này đi ăn tối với anh chứ."
Chẳng cần ăn uống gì, Kiều Tư Niên hiện tại thậm chí không muốn uống nước. Anh nắm lấy vô lăng, một lát sau lại buông tay, không muốn vòng vo nữa. Giọng điệu như lơ đãng hỏi: "Chiều nay em đi làm sao?"
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .