Chương 826 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Trùng hợp làm sao, Kiều Tư Niên và Trần Phi Độ đang ăn trưa trong một nhà hàng kiểu Pháp trên tầng cao. Anh vốn chỉ vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, ai ngờ lại thấy bóng dáng quen thuộc. Nhìn kỹ mới phát hiện đó là Tần Dã, đôi mày không khỏi nhíu lại.

Trần Phi Độ đang hào hứng nói chuyện, bỗng thấy Kiều Tư Niên không phản ứng, theo ánh mắt anh nhìn xuống, cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Dưới kia không phải là Tần Dã sao? Sao giữa ban ngày lại ôm ấp với cô gái khác, chẳng phải rành rành đâm đầu vào họng súng sao?

Vì nhân viên và nhiếp ảnh gia bị mái che khuất tầm mắt, thêm màu sắc nổi bật của trang phục Dana, nên họ chỉ chú ý đến Tần Dã.

Trần Phi Độ biết hai người đang hẹn hò, nên càng không yên lòng. Hắn định làm người chính nghĩa, nhưng thấy sắc mặt Kiều Tư Niên không vui, lại sợ đổ thêm dầu vào lửa: "Hay là anh gọi điện hỏi thử?"

Trần Phi Độ thầm nghĩ Kiều Tư Niên tính tình tốt thật, nhưng Tần Dã cũng không thể coi anh như kẻ ngốc mà qua mặt được. Người ta dù là tượng đất cũng phải có lúc nổi nóng. Ở đây nhờ anh lo chuyện mẹ nằm viện, quay đi đã ôm ấp cô gái khác, đúng là...

Trần Phi Độ nhịn cả buổi trời, cũng không biết phải dùng từ gì để diễn tả.

Kiều Tư Niên không nói gì, một lúc sau mới chậm rãi thu hồi ánh mắt. Anh chỉnh lại gọng kính viền bạc trên sống mũi, không biết đang nghĩ gì.

Trước khi hiểu rõ chân tướng sự việc, anh sẽ không tức giận, nhưng tâm trạng chắc chắn không thể nào tốt được. Ban đầu định gọi điện cho Tần Dã hỏi cho rõ, nhưng nghĩ đến việc tối nay hai người đã hẹn ăn tối, chuyện này nói thẳng mặt có vẻ thích hợp hơn nên lại thôi.

Kiều Tư Niên đứng dậy, khoác áo vest lên cánh tay, nói với Trần Phi Độ: "Tôi còn chút việc, đi trước đây, cậu cứ từ từ ăn."

Món bò hầm rượu vang trên bàn vừa được mang lên, vẫn chưa động đến miếng nào.

Trần Phi Độ vô thức gọi: "Ê, anh..."

Nhưng Kiều Tư Niên đã đi mất.

Tác giả có lời muốn nói:

Lúc này, Tần Dã vẫn đang chụp ảnh: Tách, tách, tách! (Nghiêng đầu tạo dáng hình chữ V).

a

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .