Chương 822 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Cậu xuống xe, vòng qua mở cửa xe bên kia cho Kiều Tư Niên. Nghĩ tới vừa rồi đã hôn rồi mà còn chưa ôm, bèn hơi dùng lực kéo anh vào lòng.

Tần Dã ôm lấy thân hình cao gầy của Kiều Tư Niên, cằm tựa trên vai anh, giọng nói trầm thấp: "Từ giờ anh là CP chính thức của em rồi, không được đổi ý."

Lúc này cậu mới nhận ra, Kiều Tư Niên nói chuyện lên nhóm giải thích vừa rồi rõ ràng là đang thử cậu. Bàn tay đặt trên eo đối phương siết chặt một chút như trả đũa.

Kiều Tư Niên khẽ gật đầu, dưới bóng cây lặng lẽ ôm lại Tần Dã. Qua lớp quần áo cũng dễ dàng cảm nhận được cơ thể rắn chắc của cậu, vành tai anh hơi nóng lên.

Anh sao có thể hối hận chứ? Câu hỏi này không nên do Tần Dã lo lắng...

Tần Dã ôm rất lâu mới chịu buông. Cậu trả kính lại cho Kiều Tư Niên, lóng ngóng giúp anh đeo lên: "Muộn rồi, anh lên nhà đi."

Tầm nhìn mờ ảo của Kiều Tư Niên dần trở nên rõ ràng. Thấy ánh mắt Tần Dã ngập tràn ý cười, anh cũng bất giác mỉm cười theo: "Được."

Nói vậy, nhưng anh không vội đi ngay. Thấy cổ áo Tần Dã hơi xộc xệch, anh đưa tay chỉnh lại cho cậu một cách chậm rãi rồi mới bước vào khu dân cư. Lúc ngoảnh đầu lại, vẫn có thể thấy Tần Dã đứng tại chỗ nhìn mình.

Lòng Kiều Tư Niên khẽ ấm lên, dùng điện thoại gửi cho cậu một tin nhắn: [Em cũng mau về đi, trên đường cẩn thận.]

Tần Dã đứng đó không nhúc nhích, cho tới khi bóng dáng Kiều Tư Niên hoàn toàn biến mất mới lái xe rời đi.

Kiều Tư Niên làm việc rất hiệu quả. Những ngày sau đó, anh nhanh chóng giúp chuyển mẹ Tần Dã tới bệnh viện lớn trong thành phố, từ bác sĩ đến chi phí điều trị đều lo liệu đâu vào đấy, không để Tần Dã phải bận tâm điều gì.

Với mẹ mình, Tần Dã chỉ giải thích rằng đó là bạn giúp đỡ, bảo bà cứ yên tâm chữa trị. May mà bà không suy nghĩ nhiều, không nghi ngờ gì, chỉ dặn cậu nhất định phải cảm ơn Kiều Tư Niên cho thật tốt.

"Con biết rồi mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi, chiều con còn công việc, đi trước đây."

Tần Dã đắp chăn lại cho mẹ, lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh. Đóng cửa lại, cậu liền thấy Kiều Tư Niên đang ngồi ngoài hành lang chờ đợi.

 

 

 

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .