Chương 809 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Kiều Tư Niên trong lòng không khỏi thêm phần ngưỡng mộ Tần Dã, anh ngồi vào trong xe, dáng vẻ nói chuyện rất dễ chiều: "Ăn gì cũng được, bánh bao cũng được."
Dù Tần Dã dẫn anh ra đường ngồi xổm ăn bánh bao, Kiều Tư Niên chắc cũng không giận.
"Thật không?" Tần Dã chống cằm vào cửa sổ xe, ánh mắt dừng lại trên nét mặt thanh tú của Kiều Tư Niên: "Ăn một ngày cũng được?"
Kiều Tư Niên bị cậu nhìn đến đỏ tai, gật đầu: "Được..."
Tần Dã lại hỏi: "Vậy ăn cả đời thì sao?"
Kiều Tư Niên theo phản xạ gật đầu: "Được... hả?"
Anh dường như nhận ra có gì đó không đúng, hơi kinh ngạc nhìn Tần Dã, nhưng đối phương đã đi vòng qua phía bên kia ngồi vào, khởi động xe.
Tần Dã nghĩ sao anh vẫn ngốc nghếch vậy, cậu dùng tay chạm môi, nhịn cười hỏi: "Anh ăn cay được không?"
Kiều Tư Niên bình thường để dưỡng sinh, ăn rất thanh đạm, nhưng thỉnh thoảng ăn cay một hai bữa vẫn ổn: "Tôi không kiêng món gì, cậu quyết định là được."
Tần Dã nói: "Vậy thì tốt, chỉ ăn bánh bao thôi thì tội quá, tôi cho anh thêm ít sốt ớt vào, tạm được chứ. Không còn cách nào, gần đây phải tiết kiệm, có thể bớt được thì bớt."
Cậu nói cứ như thật, Kiều Tư Niên nhất thời không rõ cậu nói thật hay đùa. Chỉ có thể ngồi yên, bắt đầu lần đầu tiên hai người chính thức ở riêng.
Tần Dã lái xe tới một khu thương mại gần đó, ban đêm người qua lại đông đúc, khá nhộn nhịp. Cậu đỗ xe vào chỗ đã kẻ vạch, nói với Kiều Tư Niên: "Ở đây có một quán lẩu khá nổi tiếng, còn có một nhà hàng Tây cũng ngon, anh muốn ăn ở đâu?"
Kiều Tư Niên không biết tại sao, trong mắt thoáng hiện một nụ cười, chỉ là bị kính che khuất nên không rõ: "Vậy thì lẩu đi."
Tần Dã vừa nãy còn hỏi anh có ăn cay được không, chắc là nghiêng về lẩu hơn.
Tần Dã búng ngón tay một cái, cười nói: "Tôi cũng nghĩ thế."
Cậu cùng Kiều Tư Niên xuống xe, đi về phía quán lẩu. Đường phố đông người qua lại, có phần chật chội. Kiều Tư Niên vốn quen ra ngoài có tài xế đưa đón, hiếm khi đi bộ ở khu phố náo nhiệt thế này, anh cố gắng tránh người qua lại, trông có vẻ không quen.
Tần Dã thấy vậy liền nắm lấy tay anh, hơi dùng lực kéo anh về phía mình, sau đó nghiêng người chắn dòng người đông đúc cho anh, giọng nói trầm ổn: "Đừng đi lạc."
Kiều Tư Niên cảm nhận được nhiệt độ và sức mạnh nơi đầu ngón tay của Tần Dã, chậm nửa nhịp gật đầu: "Được."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .