Chương 787 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Chương 228

 

Đây là lần đầu tiên Tần Dã đến những nơi như thế này. Cậu quay người đóng cửa lại, ánh mắt lướt qua mọi người, chậm rãi tìm kiếm người đàn ông mặc vest xanh, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào, cuối cùng dừng lại ở bàn tròn phía bên phải—

Người ngồi ở vị trí gần cửa sổ dường như là người cậu đang tìm, nhưng vì ánh sáng nên không nhìn rõ khuôn mặt.

Kiều Tư Niên đang lướt điện thoại, vì Tần Dã đã mười phút không trả lời tin nhắn của anh. Anh chống cằm, ngón tay liên tục chạm vào màn hình, ánh mắt chăm chú, không hề ngẩng đầu, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh ở cửa.

Tần Dã không để lộ dấu vết nào, dùng điện thoại gọi một cuộc gọi thoại, ba giây sau, điện thoại của Kiều Tư Niên đột nhiên vang lên, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng chuông đặc biệt nổi bật. Anh giật mình, theo bản năng bấm nút tắt âm, định ra ngoài nghe điện thoại, nhưng chưa kịp đứng lên, đã thấy một người đàn ông bước nhanh về phía mình.

Không còn nghi ngờ gì nữa, ngoại hình của Tần Dã rất xuất sắc. Từ việc cậu làm một nghệ sĩ không mấy nổi tiếng nhiều năm, nhưng Ngô Sâm vẫn không từ bỏ việc đưa cậu lên làm ngôi sao là có thể thấy rõ.

Một người lạ, một người đẹp trai không quen biết đột nhiên đi về phía bạn, ai cũng sẽ ngỡ ngàng. Kiều Tư Niên cũng không ngoại lệ, anh vô thức nhìn điện thoại, phát hiện cuộc gọi thoại đã bị đối phương cúp, trong lòng bỗng dâng lên một suy nghĩ hoang đường.

Mọi người xung quanh thấy Tần Dã tiến đến, vô thức nín thở.

Tần Dã ngay lập tức nhận ra Kiều Tư Niên, không có lý do gì đặc biệt. Có lẽ là đối phương giống hệt như cậu tưởng tượng. Mày mắt nho nhã, toát ra vẻ tri thức, khí chất trầm ổn khiến anh dễ dàng phân biệt được với những người xung quanh.

Có một khoảnh khắc, ánh mắt của họ xuyên qua không khí, rồi chạm vào nhau.

Tần Dã mỉm cười với Kiều Tư Niên, khiến anh bất giác siết chặt ngón tay, lòng bỗng chốc rối bời, ngay cả sống lưng cũng cứng đờ.

Trần Phi Độ thấy vậy, ngẩn người một lúc mới tỉnh lại, hắn theo bản năng đứng lên, miệng lắp bắp: "Ơ... cậu... xin hỏi cậu là...?"

Tần Dã tiến tới, đặt tay trái lên lưng ghế sau Kiều Tư Niên, như đang tuyên bố chủ quyền trong im lặng. Cậu cúi đầu xin lỗi mọi người, tự giới thiệu: "zero. Xin lỗi, có chút việc gấp nên đến muộn."

Chà, không thể nào?!

 

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .