Chương 711 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

Công Tôn Trác Ngọc không chịu được khen ngợi, cứ hễ được khen là trong lòng hoa nở, lâng lâng bay bổng không xuống nổi, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm tốn đáp: "Lão nhân gia nói gì vậy, bổn quan thân là Kinh Triệu Doãn, tất nhiên phải che chở cho một phương bách tính, đó là trách nhiệm của ta."

Nói xong liền bước tới bên cạnh Ngô Việt, cố ý "mượn" từ tay hắn mười đồng tiền, đưa cho lão bá:"Lão nhân gia buôn bán nhỏ lẻ, bổn quan sao có thể làm cái việc ăn không uống không, vô liêm sỉ như thế được. Này, cầm lấy, chúc ngài buôn may bán đắt."

Hoàn toàn quên mất lúc ở Giang Châu mình đã từng ăn không uống không, nợ nần chồng chất bao nhiêu lần.

Lão bá cười hiền hòa: "Vậy... vậy lão phu xin đa tạ đại nhân trước."

Công Tôn Trác Ngọc khoát tay một cách hào phóng, ra hiệu không cần cảm ơn. Được những lời tâng bốc làm cho lâng lâng, anh bước đi loạng choạng quay về phía xe ngựa, nụ cười trên mặt không cách nào che giấu nổi. Nhưng anh còn chưa kịp lên xe, bỗng nhiên có một bóng người từ đâu lao tới, đâm thẳng vào anh.

Công Tôn Trác Ngọc theo bản năng vung một chưởng, túm lấy vai người kia, nhìn kỹ thì thấy đó là một nam tử mặt mày sưng tím bầm dập. Cách đó không xa, có vài tên hộ vệ khí thế hung hăng, tay cầm gậy gộc, không biết là tay chân của nhà ai.

Công Tôn Trác Ngọc đỡ lấy người kia, trong đầu đang suy nghĩ có nên xen vào chuyện này hay không, thì người kia vừa nhìn thấy anh liền như gặp được cha mẹ ruột, "phịch" một tiếng quỳ xuống đất, ôm chặt lấy chân anh, khóc lóc thảm thiết:"Công Tôn đại nhân! Ngài phải làm chủ cho tiểu nhân!"

Công Tôn Trác Ngọc nhìn kỹ, phát hiện người này có chút quen mắt. Nhớ lại mới nhận ra đây là tiểu nhị của tiệm lụa, kẻ mà anh từng thưởng một đồng tiền và đã trở thành trò cười ở kinh thành. Anh trầm giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, đứng dậy rồi nói rõ."

Công Tôn Trác Ngọc sợ hắn quệt nước mũi lên quần mình, liền rút chân ra, lùi lại hai bước.

 

 

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .