Chương 710 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Lão già bán bánh gạo thấy anh mặc quan phục đỏ, giơ tay làm dấu: "Đại nhân, hai đồng một miếng."

Công Tôn Trác Ngọc hiện giờ giàu sang, nghĩ bụng cũng chẳng đáng bao nhiêu, liền móc túi tiền, đặt một miếng bạc vụn bên cạnh xửng hấp: "Lấy năm miếng."

Lão bá dùng tạp dề lau tay, gói bánh gạo vào giấy dầu đưa cho anh, sau đó cười ha hả: "Đại nhân, bạc này lớn quá, tiểu nhân không có tiền lẻ thối lại."

Công Tôn Trác Ngọc ngẩn người, lúc này mới nhớ hôm nay mình chỉ mang theo bạc, định quay lại hỏi người đánh xe vay vài đồng, thì nghe lão bá giọng ôn hòa nói: "Đại nhân cứ cầm ăn đi, tiểu nhân không lấy tiền của ngài."

Công Tôn Trác Ngọc ngẩn ra: "A? Sao vậy?"

Lão bá vừa nhanh tay cắt bánh gạo, vừa nói:"Ai mà không biết đại nhân thanh liêm chính trực, vì đòi lại công đạo cho một cô gái yếu đuối mà không ngại đắc tội với nhà họ Hồng. Tiểu nhân tuy chỉ là dân thường áo vải, nhưng cũng kính phục một vị quan tốt như ngài. Mấy miếng bánh gạo có đáng gì, chỉ mong đại nhân có thể mang lại phúc lợi cho bách tính, đừng để kẻ tiểu nhân lộng hành."

Từ sau vụ việc với nhà họ Hồng, danh tiếng của tân Kinh Triệu Doãn đã lan truyền khắp kinh thành. Ngày hôm đó, số lượng bách tính đứng xem không hề ít, thêm vào đó Công Tôn Trác Ngọc vốn nổi tiếng với tài phá án, những vụ kỳ án do anh phá giải đếm không xuể, càng truyền đi lại càng thần kỳ, dần dần đã trở thành nhân vật tái thế của Bao Công.

Hiện nay trên phố, chỉ cần túm đại một cô nương khuê các mà hỏi rằng người nàng ngưỡng mộ nhất là ai, thì mười người chắc chắn cả mười sẽ trả lời rằng đó là Công Tôn Trác Ngọc. Một thiếu niên thanh nhã tựa ngọc, vừa có tài văn vừa giỏi võ, lại phá được kỳ án. Thậm chí ngay cả Đường Phi Sương, người từng nổi danh khắp kinh thành, cũng phải kém anh ba phần.

Mỗi câu lão bá nói ra, gương mặt Công Tôn Trác Ngọc lại đỏ thêm một chút, đến cuối cùng đã đỏ bừng như mông khỉ. Đỗ Lăng Xuân ngồi trong xe ngựa, càng nghe càng thấy không đúng, nhíu mày, vén rèm nhìn ra, quả nhiên phát hiện Công Tôn Trác Ngọc đang đứng ngẩn ngơ tại chỗ, vẻ mặt ngượng ngùng chẳng biết làm gì.

Đỗ Lăng Xuân: "..."

Y đã biết trước mà.

 

 

 

 

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .