Chương 665 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Công Tôn Trác Ngọc thích nhất bộ dáng bất lực của y, lòng bàn tay ấm áp từ từ hạ xuống, qua lớp áo mà xoa bóp eo y, rồi thấp giọng hỏi: "Tư công làm sao mà được sinh ra vậy? Sao mỗi tấc trên người ngươi đều đúng ngay tâm khảm của ta."
Anh chẳng chút ngượng ngùng, nghĩ gì nói nấy. Công Tôn Trác Ngọc ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy mọi thứ ở Đỗ Lăng Xuân đều vừa vặn như vậy, cả dáng vẻ châm chọc cũng khiến người ta yêu thích.
Đỗ Lăng Xuân vội vàng đưa tay che miệng anh, có chút chống đỡ không nổi. Nghĩ thầm Công Tôn Trác Ngọc thật sự là một giống loài trời sinh phong lưu, ai biết anh nghĩ đơn thuần thì bảo là đơn thuần, chứ không biết lại tưởng anh là tay già đời tình trường.
Đỗ Lăng Xuân thấp giọng nói: "Đương nhiên là ta do mẹ ta sinh ra, không biết xấu hổ, mau ngủ đi."
Công Tôn Trác Ngọc cũng không tiếp tục trêu ghẹo, chỉ ừ một tiếng rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Công Tôn Trác Ngọc cũng không tiếp tục làm trò, chỉ ừ một tiếng rồi ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Lăng Xuân ra ngoài vào triều. Công Tôn Trác Ngọc mơ mơ màng màng tỉnh dậy, theo thói quen trở mình, nhưng lại phát hiện bên cạnh có thứ gì đó bằng giấy khiến anh khó chịu. Nhìn kỹ lại, anh thấy bên gối có một xấp ngân phiếu dày cộm, liền bật dậy trên giường.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Công Tôn Trác Ngọc nhìn quanh một lượt, phát hiện trong phòng không có ai, lại nhìn đống ngân phiếu rơi tán loạn kia, nghĩ bụng chẳng lẽ là Đỗ Lăng Xuân để lại?
Anh do dự hồi lâu, đưa tay gom ngân phiếu lại, đếm một lượt, phát hiện ít nhất cũng phải bảy, tám ngàn lượng. Sau khi im lặng hồi lâu, anh vui mừng đến mức nằm vật xuống giường, lăn qua lăn lại.
Phát tài rồi phát tài rồi phát tài rồi!
Sớm biết thế này, kiếp trước đáng lẽ anh nên đi theo Đỗ Lăng Xuân. Làm tham quan mấy năm, số tiền anh vơ vét được còn chẳng bằng số lẻ mà người ta tiện tay ném ra, đúng là sống uổng một đời.
Đỗ Lăng Xuân chưa đi xa, y đứng ở hành lang ngoài phòng, qua khe cửa sổ nhìn vào, chỉ thấy Công Tôn Trác Ngọc đang lăn qua lăn lại trên giường như một con mèo đang vui đùa, khóe môi khẽ nhếch lên, tâm trạng rất tốt thu lại ánh mắt.
Thế mới phải chứ, người mà Đỗ Lăng Xuân y thích, đương nhiên phải hưởng hết vinh hoa phú quý, sao có thể để thiếu tiền được.
Đỗ Lăng Xuân phủi nhẹ ống tay áo đỏ thẫm của mình, nói với Ngô Việt: "Đi thôi."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .