Chương 664 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Anh còn đang tính mua một căn nhà ở kinh thành đây này.

Đỗ Lăng Xuân mắng anh: "Không có tiền đồ!"

Y nghĩ mình nào có đối xử tệ bạc với Công Tôn Trác Ngọc đâu, một văn tiền cũng phải bủn xỉn đến thế, hết thì không biết tìm y xin sao?

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm, sao Đỗ Lăng Xuân càng ngày càng hung dữ, chẳng dịu dàng như trước nữa.

#QAQ Quả nhiên có được rồi thì không được trân trọng nữa sao?#

Công Tôn Trác Ngọc trong chăn ôm lấy eo Đỗ Lăng Xuân, đôi mắt nhìn y đầy vẻ tủi thân: "Tư công, ngươi có phải không còn thích ta nữa không? Nếu ngươi không thích, cứ nói ra, ta không phải là người dây dưa bám riết không buông..."

#Thật sự không phải#

Đỗ Lăng Xuân không nói gì, cúi đầu liếc nhìn tay anh đang siết chặt eo mình không buông, nhất thời không biết nói gì cho phải, nghĩ thầm tại sao lại vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện này. Y hơi khó xử kéo tay Công Tôn Trác Ngọc: "Ngươi nói bậy bạ gì đó, cả ngày chỉ nghĩ những chuyện linh tinh."

Y càng kéo, Công Tôn Trác Ngọc lại càng ôm chặt, đôi mắt rưng rưng: "Có phải ngươi không thích ta nữa không?"

Đỗ Lăng Xuân bị ôm đến mức không thở nổi, đành bỏ cuộc giãy giụa. Y nghĩ rằng mình đã đủ nhạy cảm đa nghi rồi, không ngờ Công Tôn Trác Ngọc còn hơn cả y. Đã thế còn không thể đánh, không thể mắng, chỉ đành coi như tổ tông mà dỗ dành.

Đỗ Lăng Xuân bất đắc dĩ nói với anh: "Đừng làm trò nữa, ngươi đúng là kiểu tiểu cô nương hay nghĩ quẩn."

Y không nên hung dữ với Công Tôn Trác Ngọc, hoàn toàn là tự chuốc phiền vào thân.

Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ y, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm, trêu đùa, sau đó dần dịch lên trên, cắn lấy dái tai y: "Vậy Tư công sai chưa?"

Đỗ Lăng Xuân bị anh cắn đến run rẩy, tai nóng lên, đỏ bừng vì máu dồn, do dự hồi lâu mới đáp: "...Sai rồi."

 

Sai thì sai thôi, dù sao cũng chẳng phải người ngoài. Đỗ Lăng Xuân đối với người ngoài luôn tàn nhẫn, nhưng với Công Tôn Trác Ngọc lại có thể nhún nhường.

 

 

 

 

 

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .