Chương 654 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Công Tôn Trác Ngọc ngón tay thon dài ấn nhẹ vào một chỗ nào đó, Đỗ Lăng Xuân liền lập tức mềm nhũn người. Hai người bọn họ đã từng có mối quan hệ thân mật, thân thể cũng so với trước kia mẫn cảm hơn.
Đôi mắt xếch của Đỗ Lăng Xuân dần dần nhiễm một màu hồng nhạt, thật đẹp mê hồn. Y đưa tay che miệng Công Tôn Trác Ngọc, trừng anh một cái không có chút uy hiếp: "Sau này không được nói những lời này."
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ rằng mình cũng không nói lời gì tục tĩu, tại sao lại không thể nói. Anh nhẹ nhàng cắn ngón tay trắng nõn của Đỗ Lăng Xuân, lại hôn vào lòng bàn tay đối phương, cười rạng rỡ: "Nhưng ta chính là muốn Tư Công bồi ta."
Nói xong, lại chuyển sang chuyện khác: "Hôm nay tân quan nhận chức ngày đầu đã bắt Hồng Văn Đào, Tư Công, ta có phải đã gây ra đại họa, ngày mai Hoàng thượng có trách mắng ta không?"
Hoàn toàn quên mất cảnh mình đánh Hồng Văn Đào hai mươi gậy, đánh đến mức đối phương khóc cha gọi mẹ.
Đỗ Lăng Xuân trước kia bị những kẻ bút mực chỉ vào mũi mắng là thái giám cũng không tức giận như vậy, y nghe vậy đầu ngón tay từ từ siết chặt, mặt không biểu tình nói: "Ngươi nên làm gì thì làm đó, Hoàng thượng dù muốn trách mắng, cũng không đến lượt ngươi, một kẻ chơi bời lêu lổng, đừng nói là bắt, dù là giết thì đã sao."
Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy không vui cắn nhẹ vào vành tai y, cau mày thì thầm: "Tư Công không được mắng hắn là hỗn đản."
Đây là danh xưng độc quyền, không thể để người khác sử dụng.
Anh yêu thương nồng đậm, không bao giờ giấu giếm trong lòng, luôn để Đỗ Lăng Xuân biết sự quan tâm của mình.
Đỗ Lăng Xuân bị anh chọc cười, nhưng trong lòng lại ngày càng an ổn, giọng nói dần dần tiêu tan trong nụ hôn của hai người: "Ngốc tử..."
Đêm khuya khi đi ngủ, Đỗ Lăng Xuân làm theo lời anh mà bồi anh một đêm. Sóng đỏ cuộn trào, trăng rơi lắc lư. Công Tôn Trác Ngọc không an phận trên giường, đổi nhiều tư thế, khiến y mệt đứt hơi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .