Chương 646 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy, lòng chợt động, nghĩ rằng Sở Liên Giang là một tham quan lớn, căn phòng ấy chắc chắn có bảo vật giá trị không chừng, đến một chuyến cũng không sao. Anh giả vờ ho một tiếng, trang nghiêm nói: "Nếu vậy, ta sẽ đi xem."
Anh vừa nghĩ tới trong phòng có thể có bảo vật, bước đi nhanh hơn ai hết, Văn Trọng Khanh đuổi theo không kịp.
Công Tôn Trác Ngọc tìm đến phòng ngủ chính, đẩy cửa vào, thấy trong gian chính treo một bức họa, trên bàn thờ một bức tượng Phật, phía trên là tấm màn mỏng trong suốt, lờ mờ thấy một thiếu nữ búi tóc nha hoàn đang quỳ gối thành kính trước tượng Phật tụng kinh.
Không thể nào...
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ không biết thiếu nữ từ đâu đến, nếu để Đỗ Lăng Xuân thấy chắc không hay. Anh vén màn lên, bước tới trước, nhíu mày nghi hoặc hỏi: "Cô nương, ngươi là ai? Tại sao ở đây?"
Trước tượng Phật có lư hương, mùi trầm hương nồng đậm khiến người ta choáng váng. Thiếu nữ không động đậy, chỉ có gió ngoài cửa sổ thổi vào, làm tóc nàng khô khốc bay lên, màn che sau lưng bay cuộn, mùi xác chết phảng phất.
Công Tôn Trác Ngọc sắc mặt biến đổi, chợt cảm thấy không ổn, thử đưa tay vỗ nhẹ vai thiếu nữ, nhưng chưa dùng lực, thân hình đối phương vẫn giữ nguyên tư thế lễ bái, đổ thẳng xuống.
Chỉ nghe "bịch" một tiếng, ngã xuống giống như không phải người, mà là một vật thể lạnh lẽo có góc cạnh.
Công Tôn Trác Ngọc lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt thiếu nữ, không khỏi con ngươi giãn ra, kinh ngạc lùi hai bước—
Đó là một thi thể kỳ dị đến cực điểm.
Thiếu nữ rõ ràng đã chết từ lâu, khuôn mặt đầy vết bầm tím. Nét mặt nàng kinh hãi, mắt trợn trừng, miệng mở rộng đến mức không thể tin được, rách toác đến sau tai, nhìn qua nụ cười vô cùng quỷ dị. Hai tay cứng đơ hợp lại thành tư thế cầu nguyện, miệng ngậm đầy sáp, lộ ra một đoạn bấc trắng.
"Vù..."
Gió ngoài cửa sổ bỗng lớn, mây đen trên trời như mực đặc cuộn lại, dần dần hạ xuống, khiến tầm nhìn cũng trở nên mờ ảo. Trong thoáng chốc, đầu của thiếu nữ đối diện Công Tôn Trác Ngọc, miệng rách tới sau tai, như thể đang cười với anh.
Đây là một tượng sáp người.
Tác giả có lời muốn nói: Công Tôn Trác Ngọc (hoảng sợ):...
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .