Chương 635 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Đỗ Lăng Xuân đã chịu khổ trong cung quá nhiều năm, chút lòng nhân từ cuối cùng trong y sớm đã bị mài mòn sạch sẽ. Y mơ hồ biết rằng, bản thân có lẽ mãi mãi không thể trở thành một người như Công Tôn Trác Ngọc, nhưng điều đó không cản trở y bảo vệ anh tiến bước về phía trước...
Công Tôn Trác Ngọc không biết phải nói gì, nửa ngày sau mới lúng túng thốt ra bốn chữ: "Tư công thật tốt."
Tư công thật ra chẳng hề tốt, nhưng tư công chỉ tốt với một mình Công Tôn Trác Ngọc mà thôi.
Đỗ Lăng Xuân không muốn dính lấy anh như bánh tổ, bèn đứng dậy đi về phía giường: "Không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi. Ngày mai dậy muộn thì chẳng ai đến gọi đâu."
Công Tôn Trác Ngọc lập tức bước nhỏ bước nhanh đi theo, trèo ngay lên giường. Anh ngủ rất đơn giản, chỉ cần kéo chăn đắp lên, ôm Đỗ Lăng Xuân vào lòng, chưa đầy một chén trà nhỏ đã ngủ ngon lành.
"..."
Có lẽ người vô tâm vô phế thì ngủ cũng dễ dàng hơn.
Đỗ Lăng Xuân không giống Công Tôn Trác Ngọc ngủ được nhanh như vậy, thường phải mất rất lâu mới chợp mắt được. Nhắm mắt lại, y bỗng nhớ đến đêm đầu tiên đặt chân đến Giang Châu, khi tri phủ thiết đãi tiệc rượu mời mình.
Khi ấy, Trương Cát Cát không biết y đang ở bên ngoài, lúc say rượu lỡ lời, chế giễu y rằng dù có quyền thế ngập trời cũng vô ích, chung quy chỉ là một hoạn quan không gốc rễ.
Câu nói này khiến Đỗ Lăng Xuân cực kỳ bất mãn, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lại. Thế nhưng, trước khi y kịp bùng phát cơn giận, đã nghe một giọng nói khác vang lên: "Nhà nghèo nhiều người cơm không đủ ăn, áo chẳng đủ mặc, nếu không đến đường cùng, một nam nhân khỏe mạnh ai lại muốn tự cung nhập cung? Hà tất phải nói lời chế nhạo, hạ thấp người khác như thế..."
Giọng nói ấy trầm thấp, bình hòa, khiến cơn giận của Đỗ Lăng Xuân vô thức dịu đi.
Hai chữ "nô tài," "hoạn quan" là hai mũi gai trong lòng Đỗ Lăng Xuân, không dễ dàng chạm đến được.
Hoàng hôn buông xuống, trên cửa sổ chạm hoa là bóng cây thưa thớt lay động. Gió đêm len qua khe hở thổi vào, rèm giường khẽ lay. Nến đỏ cháy chậm, từng giọt sáp rơi, cháy cạn rồi tắt, chỉ còn một làn khói xanh mỏng manh lững lờ bay lên.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .