Chương 634 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Chương 204
Quan tham nào chẳng sợ chết, Đỗ Lăng Xuân tự nhiên cũng quý mạng, cho nên y càng kiêng kỵ người khác nhắc chữ "chết" trước mặt mình. Nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của Công Tôn Trác Ngọc, cơn giận trong lòng y bỗng chốc tiêu tan, hóa thành một cảm giác khó tả, chẳng rõ là gì.
"Đồ ngốc," Đỗ Lăng Xuân cuối cùng cũng dịu giọng, nắm lấy cằm anh, nói: "Con người làm sao tránh được cái chết?"
Công Tôn Trác Ngọc siết chặt vòng tay ôm y, đáp: "Không được chết tử tế và ra đi yên lành vẫn có khác biệt."
Đỗ Lăng Xuân hừ lạnh: "Vậy ngươi cho rằng ta sẽ không được chết tử tế?"
Công Tôn Trác Ngọc vốn thật thà, nghe vậy liền gật đầu: "Ừm."
Đỗ Lăng Xuân: "..."
Công Tôn Trác Ngọc nắm lấy bàn tay y, từng ngón từng ngón nhẹ nhàng vuốt ve, giọng nói trầm thấp: "Tư công nay quyền thế đủ đầy, tiền bạc cũng chẳng thiếu, số bạc ấy chỉ là tô điểm thêm, không có cũng chẳng tổn hại gì, lại thêm một phần rủi ro. Hơn nữa, nạn châu chấu ở miền Nam vô cùng nghiêm trọng, nếu bọn họ làm quá đáng, không chừng sẽ đến tai Hoàng thượng, hà tất phải tự dấn thân vào vũng nước đục này?"
Đỗ Lăng Xuân hiện tại tâm trạng quả thật không giống xưa, không biết đã thay đổi từ khi nào, nhưng rõ ràng đã khác. Nghe Công Tôn Trác Ngọc nói vậy, y lại không lập tức nổi giận, chỉ mỉa mai: "Ngươi quả là biết làm người tốt."
Công Tôn Trác Ngọc mỉm cười, nét cười rạng rỡ, ấm áp: "Tư công là người tốt, ta sẽ làm người tốt; tư công là kẻ xấu, ta cũng làm kẻ xấu."
Đỗ Lăng Xuân hất tay anh ra, nhưng chưa được bao lâu lại tự mình nắm lấy, nghiến răng, giọng nói âm trầm: "Chuyện chẳng phải đại sự gì mà cũng đáng để ngươi bày ra nhiều lý do như vậy. Chỉ là số bạc này dù trả về cũng chỉ từ túi người này sang túi kẻ khác. Nếu ngươi muốn cứu tế nạn dân, ta sẽ cho người đổi thành lương thực, đưa xuống miền Nam phân phát là được."
Đỗ Lăng Xuân lăn lộn chốn quan trường đã nhiều năm, hiểu rõ dòng nước ở đây sâu đến mức nào hơn Công Tôn Trác Ngọc, và đây chính là cách giải quyết ổn thỏa nhất.
Công Tôn Trác Ngọc nhấc một lọn tóc trên vai y, hỏi: "Tư công có chê ta xen vào việc không đâu không?"
Đỗ Lăng Xuân tự nhiên không nghĩ như vậy: "Ngươi với ta, cần gì phải nói những lời này."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .