Chương 613 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Chương 201
Sáng sớm hôm sau, không khí vẫn còn chút ẩm ướt. Đêm qua mưa gió đìu hiu, làm rụng cả một hồ sen thanh tịnh, giọt sương đọng tí tách, kinh động bầy cò đậu nghỉ, đôi cánh khẽ vỗ lên tạo nên những âm thanh nhẹ nhàng.
Cửa sổ và cửa lớn của tẩm phòng khép chặt, chẳng thể nhìn trộm lấy chút xuân sắc nào.
Đỗ Lăng Xuân tối qua cùng Công Tôn Trác Ngọc dây dưa quá mức, ngủ mê mệt, không nhịn được mà nằm nướng thêm một lát, mãi đến giờ Tỵ mới tỉnh. Y mơ màng mở mắt, liền trông thấy Công Tôn Trác Ngọc đang chống tay nhìn mình, ngẩn người một thoáng mới nhớ đến chuyện xảy ra tối qua.
Đỗ Lăng Xuân lấy mu bàn tay che mắt, đôi tai có phần hơi nóng lên.
Công Tôn Trác Ngọc thấy y đã tỉnh, liền nheo mắt cười, kéo y vào trong lòng, vùi mặt vào cổ y hôn nhẹ một cái: "Tư công không ngủ thêm một lát nữa sao?"
Đỗ Lăng Xuân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chạm lên mặt anh. Hồi tưởng lại chuyện tối qua, y vẫn có cảm giác như mộng ảo, không chân thực. Nhưng niềm hoan lạc còn sót lại trong tâm trí thì không thể giả được. Nơi nào đó phía sau vẫn còn nhức nhối, khó mà thốt thành lời.
Công Tôn Trác Ngọc thấy y thất thần, khẽ gọi: "Tư công?"
Đỗ Lăng Xuân thầm mắng anh ngốc, chống đầu, dùng đầu ngón tay khẽ vẽ theo nét mày nét mắt tuấn tú của anh. Giọng nói âm nhu hơi khàn, mang theo vẻ lười biếng sau sự việc: "Ngốc tử, sao còn gọi ta là Tư công?"
Công Tôn Trác Ngọc nắm lấy đầu ngón tay y, nhẹ cắn một cái, tự nói với mình: "Ta thích gọi như vậy."
Đỗ Lăng Xuân nghĩ bụng, thích thì cứ gọi, chẳng phải việc gì to tát. Y vốn không có thói quen nằm nướng, nhưng hôm nay lại hiếm khi an tĩnh nằm trong lòng Công Tôn Trác Ngọc một hồi. Trái tim từng hoang vu, dù dùng bao nhiêu vàng bạc quyền thế cũng không thể lấp đầy, giờ phút này lại đột nhiên trở nên tràn trề viên mãn.
Y nhắm mắt, thấp giọng hỏi: "Lời ngươi nói tối qua còn tính chăng?"
Công Tôn Trác Ngọc đang nghịch tóc y, nghe vậy liền ừ một tiếng đầy nghi hoặc: "Lời nào?"
Đỗ Lăng Xuân bỗng mở mắt, thản nhiên đánh giá anh, giọng điệu mang vẻ nguy hiểm: "Ngươi quên rồi?"
Công Tôn Trác Ngọc bừng tỉnh, ngay sau đó như thường lệ ôm lấy y, cọ cọ: "Đương nhiên không quên, lời ta nói với Tư công mãi mãi đều tính."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .