Chương 610 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Công Tôn Trác Ngọc nghiêng người sát lại gần, áp mặt vào y, như trước đây vẫn thường làm, tựa như mèo nhỏ dụi vào y: "Tư công, không xấu đâu, đừng sợ..."
Đỗ Lăng Xuân run rẩy dữ dội, y không ngờ Công Tôn Trác Ngọc lại làm như vậy, lúng túng không biết phải làm thế nào, đầu óc trống rỗng.
Công Tôn Trác Ngọc chưa từng thấy Đỗ Lăng Xuân có dáng vẻ thế này, nhẹ nhàng vỗ lên lưng y, im lặng trấn an thân thể đang run rẩy kia, kéo chăn đắp cho y, dịu dàng dỗ dành: "Tư công nếu không muốn, chúng ta sẽ không làm."
Một dải dây lụa đỏ rực mảnh mai che đi đôi mắt y, khiến người ta không nhìn thấy được cảm xúc của y, nhưng giọng nói lại mang theo sức mạnh trấn an lòng người, không một chút khó chịu hay chán ghét.
Đỗ Lăng Xuân bỗng nhiên cảm thấy tim mình chua xót dữ dội, không rõ là vì sao. Trong giây phút ấy, y bỗng cảm thấy trời cao đối với mình cũng không đến nỗi quá bạc bẽo. Y tựa vào vai Công Tôn Trác Ngọc, siết chặt lấy vạt áo sau lưng anh, toàn thân căng cứng, khó khăn mắng ra tiếng: "Ngươi đúng là đồ..."
Hỗn đản...
Hai chữ ấy không thốt ra nổi, dù có nói ra cũng chẳng có chút uy hiếp nào.
Công Tôn Trác Ngọc dường như đoán được y muốn nói gì, cúi đầu có chút ủy khuất: "Ngươi lại mắng ta..."
Đỗ Lăng Xuân không nói gì, cách lớp dây lụa đỏ rực, hôn lên mắt anh, sau đó là môi anh. Như thể vừa đưa ra một quyết định trọng đại, y kiệt sức mà buông thả chính mình, rồi lặng lẽ kéo chăn phủ ngang giữa hai người ra.
Sớm muộn gì cũng phải trải qua một lần thế này.
Đỗ Lăng Xuân nhắm mắt, tự nhủ với lòng.
Công Tôn Trác Ngọc hiểu được ý tứ của y, trong bóng tối tìm đến cắn lên dái tai y. Không đau, nhưng ngứa đến mức khiến y run rẩy liên tục. Anh cứ gọi: "Tư công... Tư công..."
Đỗ Lăng Xuân vô lực ngửa đầu, giống như một con cá mắc cạn, thở dốc không ngừng. Hầu kết mỏng manh của y phơi bày trong không khí, điểm chu sa như máu đỏ rực, vô thanh mà câu dẫn lòng người.
Công Tôn Trác Ngọc tuy không nhìn thấy, nhưng lại chính xác tìm được vị trí ấy, cẩn thận hôn lên chu sa nọ, sau đó trong bóng tối hôn vào vết thương của y.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .