Chương 609 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam
Y run rẩy lên tiếng, không rõ là hối hận hay không hối hận: "Công Tôn Trác Ngọc, ta..."
Đỗ Lăng Xuân siết chặt Công Tôn Trác Ngọc, nước mắt rơi xuống cổ anh, nóng đến mức khiến anh rụt lại. Y khàn giọng hỏi: "Vì sao ta lại là thái giám chứ..."
Trước đây Đỗ Lăng Xuân chưa từng nghĩ việc làm thái giám là điều gì tệ hại. Con đường công danh của y bắt đầu từ đó, phú quý quyền thế cũng từ đó mà ra. Những người nam nhân bình thường khác còn đang chật vật trong chốn quan trường, y đã sớm giành được sự tín nhiệm của hoàng đế, bước lên đỉnh cao, đứng từ trên cao nhìn xuống hàng vạn người.
Nhưng khoảnh khắc này, hối hận chợt dâng lên.
Y thậm chí không có can đảm đường hoàng đối diện với Công Tôn Trác Ngọc. Khiếm khuyết xấu xí đó không chỉ là cái cớ để kẻ khác công kích y, mà còn là một mối tâm bệnh của chính y.
Dù chọn con đường nào, Đỗ Lăng Xuân cũng chẳng có dư địa để quay đầu. Y chỉ là trong vô số con đường đầy hối tiếc, chọn lấy một con đường mà mình không hối tiếc nhất.
Công Tôn Trác Ngọc hôn đi nước mắt nơi khóe mắt y: "Tư công thế nào, ta liền thích thế ấy, đừng khóc..."
Khi con người chìm trong bóng tối, thính giác và xúc giác sẽ trở nên nhạy bén hơn. Công Tôn Trác Ngọc có thể cảm nhận được làn da ấm áp của Đỗ Lăng Xuân, còn có nhịp thở gấp gáp của y. Những nụ hôn của anh tựa như mưa ngoài cửa sổ, rơi dày đặc trên người Đỗ Lăng Xuân, dịu dàng đắm say.
Dải thắt lưng đỏ thắm buộc ra phía sau đầu, một đoạn lặng lẽ tuột xuống, phảng phất như tơ nhện, mang theo cảm giác ngứa ngáy nhẹ nhàng.
Khi thần trí của Đỗ Lăng Xuân trở nên mơ hồ, Công Tôn Trác Ngọc giữ lấy bàn tay đặt bên người y, cúi người, chậm rãi hôn lên vết thương của y.
"Không!"
Đỗ Lăng Xuân chợt bị dọa sợ, như bị điện giật muốn bật người ngồi dậy, nhưng lại bị Công Tôn Trác Ngọc giữ chặt hai tay không thể cử động. Gân xanh trên cổ y hiện rõ, cố gắng né tránh về phía sau, hoảng loạn không thành hình, điên cuồng lắc đầu: "Đừng... đừng..."
Nước mắt nóng hổi lăn dài qua khóe mắt y, cuối cùng thấm vào gối.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .