Chương 560 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

 

Đó là tấu chương gửi Hoàng thượng.

Chữ của Đỗ Lăng Xuân không tệ, không khó coi, nhưng cũng không đẹp. Y thuận tay ném tờ tấu chương viết dở sang một bên: "Viết bừa thôi."

Công Tôn Trác Ngọc mỉm cười: "Viết đẹp đấy."

Đỗ Lăng Xuân nghe vậy, động tác khựng lại. Nói thật, nếu không phải giọng điệu của Công Tôn Trác Ngọc chân thành, y đã nghĩ đối phương đang mỉa mai mình: "Đẹp chỗ nào?"

Công Tôn Trác Ngọc ân cần ghé lại gần: "Ở đâu cũng đẹp."

Đỗ Lăng Xuân nghe xong, không nhịn được khẽ cong môi, nhưng lại bị y cố sức nén xuống. Ánh mắt y rơi lên bức Sơn xuyên nhật nguyệt đồ treo trên tường đối diện, thật lòng nói: "Không bằng chữ của ngươi."

Công Tôn Trác Ngọc hai đời làm người, luyện chữ có nền tảng hơn người khác, không dám nói đạt tới mức đăng phong tạo cực, nhưng đủ để vượt xa đại đa số người. Anh nghe Đỗ Lăng Xuân khen mình, cười đến nheo cả mắt: "Vậy ta dạy Tư công nhé?"

Công Tôn Trác Ngọc nhìn y một cái, trong lòng nghĩ: Luyện chữ thì dạy thế nào? Nhưng Công Tôn Trác Ngọc dường như đoán được suy nghĩ ấy, lấy một tờ giấy tuyên từ bên cạnh góc bàn, trải ra bàn, cầm bút nhúng mực, suy nghĩ một lát, viết ba chữ "Đỗ Lăng Xuân".

Phương pháp dạy của Công Tôn Trác Ngọc vô cùng đơn giản và thô bạo: "Tư công cứ viết theo là được."

Đỗ Lăng Xuân: "..."

Công Tôn Trác Ngọc đúng là một kẻ khốn nạn.

Tờ giấy tuyên được trải phẳng trên bàn, ba chữ "Đỗ Lăng Xuân" chiếm gần nửa diện tích, mực đen đặc dưới ánh nến vàng nhạt lại giảm bớt vài phần cứng cỏi. Đỗ Lăng Xuân cầm bút do dự, dưới ánh mắt chăm chú của người bên cạnh, hạ xuống một nét ngang...

"Nặng quá rồi."

Công Tôn Trác Ngọc khẽ cầm lấy cổ tay y, nhẹ nhàng nâng lên một chút, hạ giọng nói: "Nhẹ tay hơn."

Anh không chạm thì thôi, chạm vào thì tay Đỗ Lăng Xuân cứng ngắc, nét bút trượt một cái, xiêu xiêu vẹo vẹo, thật sự còn không bằng trẻ con ba tuổi.

Đỗ Lăng Xuân cảm thấy mất mặt, vo tròn tờ giấy ném vào góc phòng: "Không luyện nữa!"

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .