Chương 540 - Bàn Về Một Ngàn Cách Cải Tạo Tra Nam

 

Chương 189

 

 

Tống Khê Đường nghe vậy sững sờ, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu là Công Tôn Trác Ngọc đang đùa cợt mình. Vừa thẹn vừa giận, hắn tức tối dậm chân: "Công Tôn đại nhân, giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn đùa cợt tại hạ!"

Chẳng lẽ hôm nay hắn đổi tên, ngày mai lại phải gõ trống khua chiêng thông báo khắp phố phường sao?!

Công Tôn Trác Ngọc khẽ chạm mũi, cũng cảm thấy cách này hơi lố. Anh chỉ đơn giản nghĩ rằng hung thủ là kẻ theo chủ nghĩa hoàn hảo, thậm chí có chút ám ảnh cưỡng chế. Đổi tên có khi thật sự hữu hiệu.

"Ta muốn xem hắn dám đến đây không." Đỗ Lăng Xuân cười lạnh, siết chặt tờ giấy trong tay, ra lệnh cho Ngô Việt: "Điều toàn bộ Huyền Y Vệ nhất đẳng của Kinh Luật Tư đến đây canh giữ. Nếu hung thủ xuất hiện, có thể bắt thì bắt, không thì giết không tha!"

Trừ cỏ tận gốc, ấy là phong cách của y.

Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy, liền đồng cảm nhìn Tống Khê Đường và Lãnh Vô Ngôn. Theo kịch bản phim truyền hình, thường thì dù có bao nhiêu vệ binh cũng vô ích, cuối cùng người vẫn sẽ bị giết chết bằng những cách kỳ lạ trong phòng.

#Công Tôn Trác Ngọc: Nhìn người chết bằng ánh mắt đồng cảm.jpg#

Tống Khê Đường bị Công Tôn Trác Ngọc nhìn chằm chằm đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng, toàn thân nổi da gà: "Trác Ngọc huynh, tại sao lại nhìn ta như vậy?"

Lãnh Vô Ngôn khàn giọng hỏi: "Công Tôn đại nhân có phải cho rằng chúng ta không thoát được kiếp nạn này?"

Công Tôn Trác Ngọc nghĩ bụng câu này quá dễ chuốc oán: "Không phải, không phải. Tại hạ chỉ đang lo lắng thay hai vị mà thôi."

Nói xong, anh lén lút nhìn Đỗ Lăng Xuân, rồi từng chút, từng chút, rút tờ giấy nhăn nhúm từ tay y ra, đem so với tờ giấy lấy từ Hình Bộ. Quan sát hồi lâu, anh phát hiện chất giấy, đường cắt, nét chữ, độ mới cũ của mực đều giống nhau, rõ ràng được xé ra từ cùng một quyển sách.

Điều đó có nghĩa, bài thơ này đúng là của hung thủ gửi đến.

Công Tôn Trác Ngọc trầm ngâm, chợt như nhìn thấy manh mối nào đó. Nhưng khi còn chưa kịp nghĩ thông, đã nghe Đỗ Lăng Xuân nói: "Các ngươi ở đây chờ tin. Công Tôn Trác Ngọc theo ta vào cung, diện kiến Thánh thượng."

Công Tôn Trác Ngọc kinh hãi: "Cái gì?!"

Cả đời trước lẫn đời này cộng lại, anh e rằng chưa vào cung được mấy lần. Không ngờ lần này vào cung, lại trong tình cảnh như thế.

Xe ngựa của Tư công phủ lao như bay trong đêm, cuối cùng dừng trước Sùng Vũ Môn. Thống lĩnh Cấm quân trực ca tiến lên chặn xe: "Trên xe là ai?!"

Đỗ Lăng Xuân vén rèm, ánh mắt u ám: "Mau nhường đường."